Ta đứng lặng nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt vô hồn, nhưng khoé môi lại nở một nụ cười bình thản, thản nhiên như gió thoảng.

Năm đó, Tống Minh Yến vì muốn cưới ta, từng thề hẹn một câu:

“Ninh nhi, ta bất chấp thiên mệnh thế nào, người khiến lòng ta rung động chỉ có mình nàng, người ta muốn cưới, cũng chỉ có nàng.”

Sau khi thành thân, chúng ta gặp phải một trận đại hỏa hoạn. Hắn bất chấp tính mạng cứu ta ra khỏi biển lửa, cánh tay trái còn lưu lại một vết sẹo cháy xấu xí cho tới tận bây giờ.

Lúc ấy, hắn đau đớn đến mức cắn nát môi, máu trào ra từng dòng, vậy mà vẫn kiên trì nâng tay lau nước mắt cho ta.

“Ninh nhi, đừng khóc.”

“Vì nàng, dù có bỏ mạng, cũng đáng giá.”

Thế nhưng hôm nay nhìn lại, hắn rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi trói buộc của thiên mệnh, cũng không thể thoát khỏi vận mệnh trong sách.

Sau khi viết xong hòa ly thư, ta ghé qua Hầu phủ một chuyến.

Tống gia đối đãi với ta không tệ, ta cũng nên đến bái biệt lần cuối.

Vừa bước vào đại sảnh, liền thấy tổ phụ nổi giận ném vỡ ly trà.

“Năm xưa nếu không phải Minh Yến quỳ gối nơi tuyết lạnh ba ngày ba đêm, kiên quyết muốn cưới Thư Ninh, thì sao ta lại đồng ý để một cô nhi như nàng trở thành thế tử phi?”

Bàn án bị đập đến rung trời, tổ phụ chống gậy đập mạnh xuống nền, tức giận đến nỗi râu tóc run rẩy.

“May thay Thư Ninh là một đứa nhỏ tốt, tuy thân thế đáng thương, nhưng lòng dạ lương thiện bao dung, xứng đáng gánh vác chức trách chủ mẫu Hầu phủ. Thế mà nay, đứa con trai bà nuôi dạy, lại khiến cả kinh thành lấy Hầu phủ ra làm trò cười!”

Dung nhan tôn quý của mẫu thân thế tử vẫn cố giữ vẻ bình thản, bà khẽ khuyên nhủ:

“Phụ thân bớt giận, chuyện này… cũng không thể hoàn toàn trách Minh Yến. Chỉ là do tiện nữ tử kia…”

Lời còn chưa dứt, tổ phụ đã nộ khí xung thiên quát lớn:

“Tiện nữ tử?”

“Tổ huấn của Hầu phủ chúng ta đã ghi rõ, con cháu dòng chính nếu dám nuôi dưỡng ngoại thất, ắt phải trục xuất khỏi tông miếu. Vậy mà nay, nữ nhân bên ngoài còn dám ôm dã chủng về giẫm đạp lên mặt mũi chính thê!”

“Ta cho bà một ngày. Phải xử lý sạch sẽ nữ nhân cùng dã chủng kia. Thanh danh Hầu phủ, danh phận chủ mẫu, tuyệt không thể để ai vấy bẩn!”

Mẫu thân thế tử run rẩy môi, vẻ mặt vốn cố nén nay cũng phủ một tầng giận dữ.

“Phụ thân, chẳng lẽ Thẩm Thư Ninh làm thê tử của Minh Yến, lại không có lỗi lầm gì sao?”

“Nàng là chủ mẫu tương lai, vậy mà ngay cả trái tim phu quân cũng giữ không nổi. Nếu không phải nàng sơ suất, để mất Tiểu Bảo, thì Minh Yến liệu có ra ngoài thừa nhận tư sinh chi tử?”

Bà ta chợt lạnh lùng nhìn về phía ta, đang đứng nơi cửa.

“Đã thế còn núp ngoài cửa nghe trộm, thật khiến người ta thất vọng.”

Cảm nhận được ánh mắt của hai người, ta chỉ đành bước vào trong, hành lễ quy củ, cúi đầu nhận tội, cố nén nghẹn ngào nơi cổ họng.

“Là lỗi của con, không làm tròn phận sự thế tử phi, khiến quý phủ bận lòng, làm nhục thanh danh Hầu phủ.”

Song, chẳng bao lâu nữa, những lời đàm tiếu ấy cũng sẽ sớm kết thúc.

Mẫu thân thế tử thấy vậy, giọng điệu có phần hòa hoãn hơn, lại khôi phục phong thái quý phái.

“Biết sai là tốt.”

“Đứa nhỏ kia đã được Minh Yến nhận về, vậy ngươi cứ đưa nó vào gia phả mà dưỡng. Còn tiện nữ kia, chặt gân tay chân rồi đuổi ra khỏi kinh thành, việc này coi như chấm dứt.”

Ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, chậm rãi đứng thẳng lưng.

“Không cần.”

“Tổ phụ, mẫu thân, hôm nay ta tới đây, chính là để cáo biệt.”

“Ta tự thấy bản thân không xứng làm thê tử thế tử, lại càng không có năng lực đảm nhiệm chức chủ mẫu Hầu phủ. Nay đã cùng thế tử thương nghị, quyết định hòa ly.”

Trong khoảnh khắc, gian phòng rơi vào tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Tổ phụ bị chọc giận đến ngất lịm ngay tại chỗ.

Ta hoảng hốt, vội sai người mời lang trung đến xem bệnh.

Chờ lang trung chẩn đoán tổ phụ vô sự, mẫu thân thế tử mới tiễn ta ra ngoài, sắc mặt âm trầm nặng nề, không nén được oán trách:

“Ngươi dù sao cũng chỉ là cô nhi, nhưng năm xưa đã gả vào Hầu phủ, nghĩa là chúng ta đã giao cho ngươi kỳ vọng. Sao ngươi lại có thể tuỳ tiện nói hòa ly liền hòa ly?”

Vừa nói, bà vừa than nhẹ:

“Minh Yến là do ta tự tay nuôi lớn, ta hiểu tính nó. Từ nhỏ nó đã kiêu ngạo tự trọng, chưa từng làm ra chuyện hoang đường. Đời này, lần duy nhất nó phản nghịch, chính là vì cưới lấy ngươi.”

“Có lẽ… ngươi nên nghe một lần tâm ý của nó.”

“Nó vốn cao ngạo, lại giữa lúc mất đi hài tử, nên mới giận lẫy mà làm ra việc hồ đồ, khiến người ngoài hiểu lầm về đứa trẻ kia.”

“Ngươi chỉ cần cúi đầu, đón đứa bé về, lại cùng Minh Yến sinh thêm một hài tử, cuộc đời ắt sẽ chuyển biến tốt đẹp.”