Bảy năm kể từ ngày bị tàn phế.

Hạ Thi Hàn mới phát hiện, người quản gia mới mà chồng cô đưa về, lại có khuôn mặt cực kỳ giống kẻ đã gây ra vụ tai nạn năm đó.

Nhưng Cố Dự Xuyên lại nói:

“Thi Hàn, anh tuyệt đối không thể để kẻ đã hại em ở ngay bên cạnh em được! Em chỉ quá mệt nên nhận nhầm người thôi.”

Thế nhưng, ngay khi Cố Dự Xuyên rời đi.

Ngón tay Hạ Thi Hàn siết chặt bức ảnh đến trắng bệch.

Trong tấm ảnh, dưới phông nền xám xịt, chỉ có duy nhất một đôi mắt – đôi mắt đào hoa với đuôi mắt hơi nhếch lên, giống hệt ánh mắt của quản gia Tô Oánh Oánh!

Mỗi lần Tô Oánh Oánh nhìn cô, trong đáy mắt luôn thoáng qua tia độc ác, khiến từng luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Hạ Thi Hàn quay xe lăn, lao thẳng về phía thư phòng, định tìm Cố Dự Xuyên, định báo cảnh sát, vạch trần bộ mặt thật của Tô Oánh Oánh!

Nhưng ngay khi bàn tay cô sắp chạm vào tay nắm cửa, toàn thân lại đông cứng bởi cái tên vừa được nhắc đến.

“Oánh Oánh đâu? Tôi muốn gặp Oánh Oánh!”

Giọng đàn ông lập tức mang theo sự gấp gáp.

“Dự Xuyên! Anh nhỏ tiếng thôi! Tô Oánh Oánh vốn dĩ là do anh cố ý sắp đặt vào Cố gia, nếu để Hạ Thi Hàn biết, anh định giải thích thế nào?”

Giọng Cố Dự Xuyên mang theo men say ngạo mạn, xen lẫn vài phần đắc ý.

“Sắp đặt thì đã sao? Tôi không để cô ấy ở bên cạnh, thì làm sao bảo vệ được? Năm đó cha cô ấy gây ra vụ tai nạn khiến chân Hạ Thi Hàn gãy, nếu không phải tôi chặn lại, Oánh Oánh sớm đã bị lời ra tiếng vào kéo xuống nước rồi!”

Chiếc xe lăn của Hạ Thi Hàn khựng lại nơi cánh cửa, máu trong người như đông cứng.

Người tông gãy chân cô… chính là cha của Tô Oánh Oánh?

Bảy năm trước, sau vụ “tai nạn”, cô ngất lịm, chỉ biết tài xế gây án rồi bỏ trốn. Cố Dự Xuyên còn trấn an: “Cảnh sát đang điều tra, em đừng lo.”

Cô tin.

Nhưng giờ mới biết, người đó đã bị Cố Dự Xuyên che giấu, đến cả con gái của kẻ gây án, hắn cũng đưa thẳng vào nhà, đường hoàng dưới danh nghĩa “quản gia”!
“Còn nữa, anh vì Tô Oánh Oánh mà hạ thuốc trong sữa của Hạ Thi Hàn, khiến bệnh chân của cô ấy ngày càng nặng. Nếu chuyện này lộ ra…”

Cố Dự Xuyên khẽ cười, giọng đầy tàn nhẫn chắc nịch.

“Lộ ra? Tôi đưa tận tay, cô ấy uống xong liền mê man, đến tái khám cũng lười, thì phát hiện kiểu gì? Huống chi, bây giờ cô ta chỉ là một kẻ phế nhân ngồi xe lăn, ngoài dựa vào tôi, cô ta còn có thể dựa vào ai?”

Sữa tươi!

Trước mắt Hạ Thi Hàn thoáng hiện lên hình ảnh ly sữa ấm áp mỗi sáng, thành cốc vừa vặn, hắn còn mỉm cười nói: “Thi Hàn, uống đi, bổ cơ thể.”

Nhưng uống xong, cô luôn mơ màng đến tận trưa, đầu óc trì trệ.

Thì ra, tất cả những “chu đáo”, “quan tâm” kia… đều là giả dối!

Giọng bạn nối khố của hắn tràn ngập phẫn nộ.

“Cố Dự Xuyên, năm đó anh phí hết tâm cơ để cưới Hạ Thi Hàn, khiến cô ấy ỷ lại anh. Giờ chỉ vì Tô Oánh Oánh mà làm ra chuyện như thế…”

Cố Dự Xuyên ngắt lời, giọng điệu tràn đầy chán ghét.

“Chuyện năm đó, thì là năm đó thôi!”

2

“Tôi lúc đầu chỉ thấy cái dáng vẻ thanh cao của cô ta mới mẻ, muốn hái đóa hoa cao sơn kia xuống thôi! Giờ nhìn chán rồi, cái dáng ngồi xe lăn của cô ta trông thật chướng mắt! Oánh Oánh thì khác, cô ấy dịu dàng, hiểu chuyện, còn biết xót thương tôi…”

Những lời sau, Hạ Thi Hàn đã không còn nghe rõ.

Bên tai cô chỉ còn tiếng ong ong, nước mắt không kìm được rơi xuống tay vịn xe lăn, vỡ thành từng hạt nhỏ li ti.

Cô còn chưa kịp hoàn hồn từ sự thật ngột ngạt ấy, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân của Tô Oánh Oánh.

“Hạ tiểu thư, sao cô lại ở đây?”

Giọng Tô Oánh Oánh mềm đến mức ngọt lịm, nhưng cố ý tránh đi hai chữ “phu nhân”.

Trên người cô ta mặc chính chiếc áo choàng lụa cao cấp giới hạn mà năm ngoái Cố Dự Xuyên đã tặng cho Hạ Thi Hàn.

Cổ áo trễ sâu, lộ ra xương quai xanh cùng vết đỏ mờ ẩn hiện.

Ngón tay Hạ Thi Hàn lạnh ngắt, cô chỉ biết cắn chặt môi, không để bản thân bật khóc.