3

Ký ức dồn dập kéo về, rồi nhanh chóng rút đi như thủy triều.

Tôi nhìn về phía Phó Thương, người đang ngồi trong phòng bao.

Anh ta cúi đầu nghịch điện thoại, rồi bỗng nhiên bật cười khe khẽ.

Một người tò mò lập tức ghé đầu lại xem.

Ngay sau đó, hắn kêu lên đầy phấn khích:

“Chà, cô thư ký xinh đẹp của chúng ta quyến rũ thật đấy! Nửa đêm nửa hôm lại gửi ảnh chân cho sếp, còn mặc tất đen nữa! Nhìn mà tôi cũng không chịu nổi đây này!”

“Anh Phó, tối nay có đi xem một chút không?”

Phó Thương liếc hắn một cái, không cần suy nghĩ đã lắc đầu.

“Tối nay tôi đã hứa về nhà ăn cơm với Cận Hoa rồi, không thể thất hứa.”

“Vậy còn cô thư ký gợi cảm của anh thì sao? Không cần nữa à?”

Phó Thương im lặng vài giây, rồi lật úp điện thoại xuống bàn.

Khóe môi anh ta khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười đầy ẩn ý.

“Đừng quên, văn phòng của tôi có phòng nghỉ riêng.”

Tôi không còn đủ dũng khí để nghe tiếp.

Chống tay vào tường, tôi chạy ra ngoài trong bộ dạng vô cùng chật vật.

Chạy đến khi không thể chạy nổi nữa, tôi ngã quỵ xuống đất, cuối cùng không thể kiềm được mà bật khóc.

Tôi nghĩ, đã đến lúc tôi phải đưa ra quyết định.

Ngay khoảnh khắc đó, một âm thanh vang lên trước mặt tôi.

Một chiếc xe sang trọng lặng lẽ dừng lại, đèn pha chói lóa.

Tôi ngẩng đầu, một người phụ nữ trung niên bước xuống, chậm rãi đi về phía tôi.

Bà ấy ngồi xổm xuống, cúi người, cẩn thận dùng khăn giấy trong tay lau đi nước mắt trên mặt tôi.

“Hoa Hoa, nếu con không vui, thì về nhà với mẹ, được không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt.

Giang Như—

Nữ doanh nhân quyền lực nhất Đế Đô, người phụ nữ huyền thoại, và cũng là mẹ ruột của tôi.

Cũng chính là người mà Phó Thương đã tìm đủ mọi cách để nịnh bợ suốt thời gian qua.

Mấy ngày trước, bà đã tìm đến tôi.

Hy vọng tôi có thể nhận bà làm mẹ, quay về nhà cùng bà.

Nếu không muốn về cũng không sao.

Bởi vì tôi là con gái duy nhất của bà, bà sẽ dùng cả cuộc đời để bù đắp cho tôi.

Toàn bộ đế chế thương mại đồ sộ này cũng sẽ trở thành chỗ dựa của tôi.

Nhưng chuyện này quá mức khó tin.

Tôi mất rất nhiều thời gian mới dần dần chấp nhận.

Và tôi vẫn chưa nghĩ ra cách để nói với Phó Thương.

Vốn dĩ, tôi định nhân dịp tối nay để nói cho anh ta biết.

Nhưng không ngờ, tôi lại phát hiện ra sự phản bội này.

Bây giờ, có lẽ chẳng cần thiết phải nói nữa.

Tôi nhìn Giang Như, trong mắt bà tràn ngập yêu thương và day dứt.

Ngay cả viền mắt cũng đỏ hoe.

“Hoa Hoa, về nhà đi con.”

Tôi chậm rãi đưa tay, nắm lấy tay bà, rồi khẽ gật đầu.

“Được, chúng ta về nhà.”

Nhưng trước đó—

Cuộc hôn nhân đã mục ruỗng này, người đàn ông đã trở nên xa lạ này, tôi phải xử lý tất cả trước.

Ly hôn, là điều chắc chắn phải làm.

4

Về đến nhà, con gái tôi vẫn chưa ngủ, đang chơi game với dì giúp việc trong phòng khách.

Vừa thấy tôi, con bé liền chạy tới, nhào vào lòng tôi.

Giọng nói mềm mại, ngọt ngào gọi:

“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”

Như một cục bông trắng nhỏ, đáng yêu đến mức khiến tim tôi mềm nhũn.

Tôi ôm con ngồi xuống ghế sofa.

Con bé rất ngoan, như thể nhận ra tâm trạng tôi không tốt.

Nó ghé sát lại, hôn lên khóe môi tôi.

Rồi khẽ nói:

“Con yêu mẹ nhất.”

Tôi cúi đầu nhìn con bé— đứa con gái mang trong mình máu thịt của tôi.

Con bé trông rất giống tôi.

Chỉ có đôi mắt, là giống hệt cha nó.

Tôi siết chặt con vào lòng.

Đã quyết định ly hôn, vậy thì đứa con mà tôi suýt mất mạng mới sinh ra này, tôi nhất định phải mang theo.

Như vậy, tôi sẽ không phải lo lắng con bé chịu uất ức.

Nghĩ thông suốt rồi, tôi cũng không còn lấn cấn nữa.

Hai mẹ con chơi đùa một lúc trên ghế sofa.

Con bé đang trong độ tuổi hiếu động, hai tay ôm lấy mặt tôi, hôn lên hôn xuống, rồi nũng nịu nói muốn xuống dưới sân chơi.

Tôi đương nhiên không từ chối.

Bế con xuống dưới khu chung cư, con bé vui vẻ nhảy chân sáo trên đường.

Nhưng chưa đi được bao xa, tôi đã nhìn thấy Phó Thương từ đằng xa.

“Ba?”

Con bé nghiêng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía anh ta.

Bàn tay mũm mĩm chỉ về trước.

“Mẹ ơi, cô kia là ai vậy?”

Tôi nhìn theo hướng con bé chỉ.

Trước mặt Phó Thương là một cô gái trẻ, rất xinh đẹp, dáng người cũng rất chuẩn.

Cô ta cầm điện thoại trên tay, hai má ửng đỏ.

Trong giây lát, tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng tôi không dắt con bé đi đến, mà chỉ đứng yên tại chỗ quan sát.

Phó Thương vẫn giữ nụ cười lịch thiệp, chờ cô gái kia nói xong, sau đó lấy điện thoại ra, bấm gì đó rồi đưa màn hình cho cô ta xem.

Cô gái khựng lại trong chốc lát, rồi ánh mắt lộ vẻ áy náy, sau đó vội vã rời đi.

Cô ta vừa đi, Phó Thương đã ngẩng đầu, nhìn thấy tôi và con gái đang đứng cách đó không xa.

“Hoa Hoa.”

Anh ta vẫy tay với tôi.

Tôi nắm tay con gái đi đến, anh ta quay người chỉ vào bóng lưng cô gái lúc nãy, vội vàng giải thích trước:

“Cô ấy vừa xin WeChat của anh, anh nói mình đã kết hôn nhưng cô ấy không tin.”

“Thế là anh cho cô ấy xem bức ảnh vợ chồng mình đặt trên đầu trang cá nhân.”

“Vợ anh xinh đẹp như tiên nữ, làm cô ấy tự thấy mình không xứng, nên đã bỏ đi.”

Nói xong, anh ta còn quay sang cười với tôi, vẻ mặt đầy mong đợi, như thể đang chờ tôi khen ngợi.

Tôi thì lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh ta.

Sau đó, tôi vươn tay:

“Anh nói vậy, làm em cũng quên mất bức ảnh đó trông thế nào rồi. Đưa em xem đi.”

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Phó Thương lập tức đông cứng.

Ánh mắt anh ta lóe lên sự hoảng loạn.

Anh ta cố gắng cười gượng, nhưng bàn tay lại siết chặt lấy điện thoại hơn, giọng điệu có phần bối rối:

“Nếu em muốn xem, thì mở điện thoại của em ra là được mà.”

Tôi cũng cười theo, sau đó xòe tay ra.

“Dẫn con xuống đi dạo, lại quên mang điện thoại rồi.”

Anh ta “ồ” một tiếng, đôi mắt đảo qua đảo lại, rồi đột nhiên vươn tay về phía con gái.

“Viên Viên, có nhớ ba không?”

Con bé gật đầu, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, vui vẻ nhào vào lòng Phó Thương.

Anh ta bế con lên, hôn nhẹ lên khuôn mặt bầu bĩnh hai cái, sau đó liếc nhìn tôi.

“Hoa Hoa, về nhà anh sẽ cho em xem nhé. Ngoài này gió to, anh sợ con gái bị lạnh.”

Hôm nay gió rất nhẹ, rất dịu.

Nhưng anh ta biết tôi luôn lo lắng và cẩn thận khi liên quan đến con gái.

Vậy nên, anh ta đang dùng cách này để đánh lạc hướng tôi.

Chỉ cần về đến nhà, anh ta có thể viện cớ rằng tôi có thể tự mở điện thoại để xem, rồi từ chối tôi xem điện thoại của anh ta.

Chợt, tôi nhớ lại những chuyện trước đây.

Rất nhiều lần, tôi cũng từng bất chợt muốn xem trang cá nhân của anh ta.

Nhưng lần nào cũng bị anh ta khéo léo từ chối.

Ngày đó, giữa chúng tôi còn có sự tin tưởng.

Vậy nên, tôi chưa từng nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ, tôi nhận ra tất cả chỉ là những lời dối trá.

Những lời dối trá khiến người ta buồn nôn.