Chương 2
Lúc tỉnh lại, tôi đang ở trong bệnh viện.
Cha mẹ trọng thương, nhưng may mắn giữ được mạng.
Tôi gục đầu vào người họ, òa khóc:
“Xin lỗi… tất cả là do con yêu nhầm người, liên lụy đến cha mẹ…”
Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, giọng yếu ớt nói:
“Đứa ngốc, không phải lỗi của con. Mình rời khỏi đây là được rồi.”
Tôi lắc đầu:
“Anh ta sẽ không buông tha con đâu.”
Thật ra từ khi biết đến sự tồn tại của Cố Thanh Thanh, tôi đã nghĩ đến việc ly hôn.
Nhưng mỗi lần đề cập, Lục Cảnh Thâm đều xé toạc đơn ly hôn ngay trước mặt tôi.
Anh ta nói anh ta chỉ nhất thời mới lạ với Cố Thanh Thanh, chơi chán rồi sẽ quay về.
Anh ta nói anh ta chỉ yêu tôi, tuyệt đối sẽ không buông tay.
Cha tôi nắm lấy tay tôi:
“Hoan Hoan, có một chuyện con vẫn chưa biết, chắc Lục Cảnh Thâm cũng quên rồi.”
“Năm đó trước khi con kết hôn với nó, chúng ta đã bắt nó ký một bản hợp đồng ly hôn.”
“Nếu nó phản bội con, hợp đồng lập tức có hiệu lực, con có thể ly hôn ngay lập tức, và cả nhà mình… sẽ biến mất hoàn toàn.”
Tôi sững sờ, nước mắt tuôn trào như suối.
Thì ra cha mẹ đã sớm chuẩn bị đường lui cho tôi.
Ngày hôm sau, tôi chỉ làm hai việc.
Việc thứ nhất, cùng cha mẹ mang bản hợp đồng đó đến tìm luật sư. Luật sư xác nhận hợp đồng hợp pháp và có hiệu lực, ly hôn lập tức được thông qua.
Việc thứ hai, làm thủ tục xóa hộ khẩu cho cả gia đình. Nhân viên hộ tịch nói cần năm ngày.
Sau khi bàn bạc với cha mẹ, tôi quyết định vẫn nên quay về nhà họ Lục trước.
Năm ngày này, tôi bắt buộc phải tiếp tục đóng vai Lục phu nhân, không để anh ta phát hiện bất kỳ điều gì bất thường.
Quay lại biệt thự, tôi bắt đầu xóa sạch mọi dấu vết từng sống tại nơi này.
Trong phòng ngủ, là mô hình 520 đóa hoa hồng bất tử do chính tay anh ta lắp ráp.
Là những món trang sức anh ta lặn lội khắp thế giới để tìm về cho tôi.
Còn có bùa đồng tâm cầu nguyện không chia lìa mà anh ta đã hạ mình, quỳ suốt chín trăm chín mươi chín bậc để xin được.
Từng món một, đều là bằng chứng anh ta từng yêu tôi.
Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại sự chế giễu.
Chương 3
Tôi gọi người hầu mang tới một chậu than hồng, đem từng món đồ anh ta tặng ra thiêu hủy.
Ngọn lửa nuốt chửng ký ức, cũng thiêu rụi tình cảm cuối cùng tôi dành cho anh ta.
Ngày hôm sau, tôi cầm kéo, cắt nát từng gốc hoa violet trong sân mà anh ta từng tự tay trồng cho tôi.
Ngày thứ ba, tôi đến núi Phổ Đà, nơi từng định tình, tìm đến cái cây treo ổ khóa tình yêu của chúng tôi.
Tôi dùng sức cạy ổ khóa, rồi ném thẳng xuống biển.
Sau đó quay lưng rời đi, không hề ngoảnh lại.
Tối hôm đó, thư ký của Lục Cảnh Thâm tới đưa lễ phục, nói tối nay có buổi đấu giá từ thiện, anh ta cần người đi cùng.
Khi tôi đến nơi, lại thấy Cố Thanh Thanh đang đứng cạnh anh ta trước cửa.
Tôi nhìn anh ta: “Đã dẫn cô ta theo rồi, còn gọi tôi tới làm gì?”
Anh ta thản nhiên đáp: “Lại ghen à? Thanh Thanh muốn ra ngoài mở rộng tầm mắt, nên tôi dẫn theo. Cô biết điều chút.”
Tôi lạnh người, anh ta chưa bao giờ quan tâm đến việc tôi bị người khác chỉ trỏ bao nhiêu.
Nói xong, anh ta dẫn Cố Thanh Thanh vào đại sảnh, những người xung quanh bắt đầu bàn tán xì xào.
“Lục tổng và phu nhân đúng là ân ái thật đấy, trời sinh một cặp.”
“Cậu nhầm rồi, người phía sau mới là Lục phu nhân, còn người kia… chỉ là con chim hoàng yến thôi.”
Người kia xấu hổ nhìn tôi, nhỏ giọng nói:
“Nhưng mà Lục tổng chiều cô kia quá… mua cho đồ mới mùa này, còn phu nhân thì mặc hàng tồn kho… cũng khó trách người ta hiểu nhầm.”
Tôi siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Không sao, chỉ cần nhẫn nhịn thêm hai ngày nữa, tôi sẽ vĩnh viễn rời khỏi Lục Cảnh Thâm.
Chương 4
Sau khi buổi đấu giá bắt đầu, tôi tuỳ ý giơ bảng vài lần.
Nhưng mỗi lần tôi ra giá, Cố Thanh Thanh luôn cố ý chỉ thêm một đồng để ép tôi.
Xung quanh vang lên những tiếng chế nhạo:
“Vợ chính thất bị tiểu tam đè đầu cưỡi cổ thế này, đúng là sống lâu mới thấy…”
Tôi mặt không biểu cảm, giơ tay ‘chỉ lên trời’*.
Cố Thanh Thanh tái mặt, nép sát vào lòng Lục Cảnh Thâm:
“Cảnh Thâm, em thật sự rất muốn món này…”
Anh ta cau mày quay sang tôi:
“Lâm Hoan, nhường cho Thanh Thanh đi.”
“Tại sao tôi phải nhường?”
“Tôi có quyền ‘chỉ thiên đăng’ vì tôi là vợ hợp pháp của anh, có quyền với tài sản chung của vợ chồng.”
Tôi nhìn về phía Cố Thanh Thanh, cười lạnh:
“Còn cô ta, cho dù anh có tặng bao nhiêu, cũng vĩnh viễn không thể sánh với tôi.”
Cố Thanh Thanh lập tức tức đến đỏ cả mắt, bật dậy chỉ tay vào tôi:
“Cô…”
Ngay sau đó, cô ta bất ngờ ôm mặt khóc lóc:
“Phải, cô mới là Lục phu nhân… còn tôi chẳng qua chỉ là con chim hoàng yến không thể lộ diện, là tôi không biết thân biết phận… Cảnh Thâm… chúng ta dừng lại đi!”
Nói xong, cô ta chạy ra ngoài.
Sắc mặt Lục Cảnh Thâm tối sầm lại, lập tức túm chặt cổ tay tôi, lực mạnh đến nỗi tưởng như muốn bóp nát xương tôi:
“Tôi đã nói rồi, chơi chán thì sẽ quay về, cô nhất định phải ép cô ấy rời đi sao?”
Tôi bình tĩnh đáp:
“Cô ta đi hay không, liên quan gì đến tôi?”
Ánh mắt anh ta lạnh như băng, hất mạnh tôi ra rồi lao ra ngoài đuổi theo.