“Anh ta chia cho cô bao nhiêu hoa hồng?”
“Tôi không có—”
“Tôi đã lấy được camera rồi.” Tôi xoay màn hình điện thoại cho bà ta xem. “Số lần hai người vào cùng một nhà hàng, tôi đều có thể tra ra.”
Mặt Tiền Quế Phương tái xanh.
“Một ngàn… một ngàn một người.”
Tôi gật đầu, đứng dậy.
“Cảm ơn đã hợp tác.”
“Cô… cô định làm gì?”
Tôi không ngoái đầu lại: “Lấy lại ba ngàn của tôi. Nhân tiện, để hai người vào ngồi trại vài hôm.”
3.
Về đến nhà, tôi bắt đầu tổng hợp chứng cứ.
Sao kê chi tiêu ở nhà hàng, video giám sát, bản ghi âm cuộc nói chuyện với Tiền Quế Phương, tin nhắn WeChat của Chu Minh.
Chuỗi bằng chứng đã rất rõ ràng: Chu Minh thông qua bà mai để tìm mục tiêu, lấy cớ xem mắt để gọi món đắt tiền, ăn xong chuồn mất, sau đó còn nhắn tin chế giễu nạn nhân.
Tiền Quế Phương nhận hoa hồng, biết rõ mà vẫn tiếp tay.
Đủ yếu tố cấu thành hành vi lừa đảo.
Nhưng tôi chưa định báo công an ngay.
Ba ngàn tệ, chưa đủ mức để khởi tố hình sự.
Tôi cần thêm nạn nhân.
Tối hôm đó, tôi lên diễn đàn địa phương đăng một bài viết:
【Có chị em nào từng đi xem mắt qua “Duyên Đến Hôn Nhân”? Gặp một người tên Chu Minh?】
Đăng xong, tôi đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bài viết bùng nổ.
【Tôi nè! Tháng trước! Anh ta gọi món hết hai ngàn tám!】
【Tôi cũng bị! Nói đi vệ sinh rồi không quay lại!】
【Trời đất, tôi tưởng chỉ có mình bị lừa!】
【Chị em, có phải anh ta tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, nói mình làm lãnh đạo tài chính không?】
【Đúng đúng, còn hỏi tôi có bao nhiêu tiền tiết kiệm!】
Tôi đọc từng bình luận, sống lưng lạnh toát.
Không phải chỉ ba bốn người.
Chỉ riêng phần bình luận trả lời, đã có mười bảy người.
Người bị sớm nhất là từ tám tháng trước.
Người bị lừa nhiều nhất mất tới bốn ngàn hai trăm tệ.
Tôi lập một nhóm chat, kéo tất cả chị em vào.
“Các chị em, tôi làm pháp chế. Tôi có một ý tưởng muốn bàn với mọi người.”
【Ý tưởng gì vậy?】
“Báo công an.”
【Báo công an có tác dụng không? Hồi đó tôi cũng định báo, mà bạn tôi bảo ba ngàn ít quá, công an không xử lý đâu.】
“Một người ba ngàn thì ít. Mười bảy người thì sao?”
Cả nhóm im lặng vài giây.
Rồi có người nhắn:
【Tính tôi một chân.】
【Tôi cũng tham gia.】
【Chơi luôn!】
Tôi bật cười.
“Được, mọi người bắt đầu tổng hợp chứng cứ của mình nhé. Hóa đơn, ảnh chụp tin nhắn, biên lai chuyển khoản, tìm được cái gì thì đưa vào. Tôi sẽ viết hồ sơ tố cáo.”
【Chị Lâm Vãn, chị ngầu thật sự!】
“Không phải tôi ngầu,” tôi gõ chữ, “mà là hắn quá ngang ngược.”
Tối hôm đó, mẹ tôi gọi điện.
“Vãn Vãn à, cái anh Chu Minh đó sao rồi? Hai đứa kết bạn WeChat chưa?”
“Kết bạn rồi.”
“Thế sau đó thì sao? Có định gặp lại không?”
“Không cần đâu ạ.”
“Hả? Sao thế? Điều kiện tốt mà—”
“Mẹ.” Tôi ngắt lời. “Anh ta là kẻ lừa đảo.”
Đầu dây bên kia im lặng.
“Sao cơ?”
Tôi kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
Mẹ tôi im lặng rất lâu.
Sau đó, bà nói một câu mà tôi không ngờ:
“Để mẹ đi tìm Tiền Quế Phương.”
“Mẹ—”
“Bà ta thu của mẹ hai ngàn tiền giới thiệu!” Mẹ tôi giận đến run giọng. “Bảo đảm uy tín! Bảo đảm! Tiền của con gái mẹ mà bà ta cũng dám lừa!”
Tôi sững người.
“Hai ngàn tiền giới thiệu?”
“Đúng thế! Bà ta nói là dịch vụ hẹn hò cao cấp, ghép đôi chuẩn chỉnh, mỗi người hai ngàn!”
Một mảnh ghép nữa trong đầu tôi khớp lại.
Tiền Quế Phương không chỉ nhận hoa hồng từ Chu Minh.
Còn nhận cả phí giới thiệu từ mẹ tôi.
Ăn hai đầu.
“Mẹ, mẹ đừng đi.”
“Sao vậy?”
“Con có cách hay hơn.”

