Về quê ăn Tết, tôi phát hiện hai bao lì xì trong xe của chồng.
Một cái có 200 tệ, đề tên con gái năm tuổi của chúng tôi.
Một cái khác là thẻ ngân hàng trị giá 100.000 tệ, ghi chú: “Tiền mừng tuổi của Hạo Hạo.”
Hạo Hạo là con trai của một nữ đồng nghiệp chồng tôi – một “bà mẹ đơn thân đáng thương”.
Sau một thoáng im lặng, tôi rút điện thoại ra gọi cho chồng:
“Anh chuẩn bị bao lì xì cho con gái chưa? Năm nay vẫn là 200 tệ à?”
Bên kia điện thoại, chồng tôi khựng lại một chút, sau đó cười cười như chuyện đương nhiên:
“Đúng vậy, con gái mà, có hai trăm là được rồi. Anh sợ cho nhiều quá, con bé không biết giữ.”
“Em hỏi cái này làm gì vậy? Có chuyện gì à?”
Tôi cười nhạt, đáp lại: “Không có gì.”
Cúp máy xong, tôi lập tức lái xe đến tìm nữ đồng nghiệp đó.
1
Chiếc Audi đen dừng lại trước cổng khu chung cư.
Tôi nắm tay con gái bước xuống xe, vừa hay đụng phải Hứa Thanh Thanh đang chuẩn bị dẫn con ra ngoài.
Cô ta cũng đã hơn ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, nhan sắc bình thường, nhưng dáng người thì rất ổn – trước lồi sau nở.
Chỉ là ánh mắt nhìn người lúc nào cũng e dè, kiểu “bông hoa nhỏ yếu ớt” mà đàn ông thích nhất.
Vừa thấy tôi, bước chân cô ta rõ ràng khựng lại một chút, như bị hoảng sợ.
Nhưng rất nhanh, cô ta lấy lại bình tĩnh, mỉm cười chào hỏi tôi:
“Tư Ninh, sao em lại đến đây?”
“Hạo Hạo, mau chào cô đi.”
Cô ta kéo từ sau lưng ra một cậu bé khoảng tám tuổi.
“Không cần.”
Tôi ngắt lời, rút ra bao lì xì đựng thẻ ngân hàng, thẳng thắn nói rõ mọi chuyện:
“Cô Hứa, tôi đến tìm cô là để hỏi, chồng tôi lì xì cho con cô mười vạn tệ, cô biết chuyện này không?”
“Tiền lì xì gì cơ?”
Cô ta giả vờ vô tội chớp mắt mấy cái, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, nở một nụ cười ngại ngùng với tôi:
“À, chắc là lần trước Hạo Hạo bị bệnh, Tổng Giám đốc Cố vô tình biết được, nên thương cảm mẹ con tôi, cho thêm chút tiền thưởng thôi.”
“Tư Ninh, em không biết đâu, chị đã ly hôn, lại một mình nuôi con, Tổng Giám đốc Cố thương hại mẹ con chị nên thỉnh thoảng giúp đỡ trong khả năng. Chẳng lẽ em cũng để tâm đến chuyện đó sao?”
Một câu nói vừa kín kẽ, vừa khéo léo xây dựng hình ảnh người mẹ khổ cực, tiện thể dẫm tôi một cái.
Ngầm ám chỉ rằng nếu tôi so đo, thì là tôi không đủ bao dung.
Thủ đoạn như vậy, chẳng trách Cố Thâm lại quan tâm cô ta.
Tôi khẽ cười, ánh mắt bình tĩnh lướt qua khuôn mặt đầy vẻ vô tội kia, cuối cùng dừng lại trên chiếc áo khoác xám mà con trai cô ta đang mặc.
Tuần trước Cố Thâm đi họp, bưu kiện được gửi về nhà.
Tôi mở ra xem thì là chiếc áo khoác trẻ con này.
Anh ta nói đó là quà chuẩn bị cho khách hàng, nhờ tôi giặt sạch giúp để mang đi tặng người ta.
Thì ra “người ta” chính là Hứa Thanh Thanh.
“Áo trẻ em Armani, chắc không rẻ nhỉ?”
“Cô lương tháng tám ngàn, có mua nổi không?”
Giọng tôi bình thản, không hề có chút giễu cợt.
Nhưng Hứa Thanh Thanh như bị dẫm trúng đuôi, lập tức nổi đoá.
Mặt cô ta đỏ bừng, vội vã biện giải:
“Thì sao? Tôi thích cho con mình mặc đồ tốt nhất đấy.”
Cô ta ngừng lại một chút, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn váy công chúa trắng mà con gái tôi đang mặc.
“Không giống con bé nhà cô, cái váy này chắc hàng tồn kho phải không? Tôi thấy ở vỉa hè bán đầy. Chất liệu rẻ tiền thế, không sợ bị bệnh da liễu à?”
Tay tôi lập tức siết chặt.
Chiếc váy con gái mặc là quà sinh nhật tháng trước Cố Thâm tặng nó.
Anh ta nói là lúc đi công tác xa, đặc biệt nhờ người mua giúp. Tuy chất liệu không tốt lắm nhưng là tấm lòng.
Vì vậy, dù mặc vào da con bé hay bị dị ứng, nhưng đây vẫn là chiếc váy con bé yêu thích nhất.
Nó nói đó là tình yêu của ba dành cho mình. Tết này về quê, nhất định phải mặc để khoe.
Nghe thấy lời cô ta nói, mắt con bé lập tức đỏ hoe.
“Mẹ ơi, cô kia nói có đúng không?”
Ngực tôi như thắt lại, nhẹ nhàng ôm con vào lòng.
Sau đó, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đắc ý của Hứa Thanh Thanh, khẽ cong môi, xoay người rời đi.
Hứa Thanh Thanh có vẻ đã hiểu nhầm rồi.
Cố Thâm có tiền, đúng là thật.
Nhưng tiền của anh ta, không chỉ là tiền của anh ta – mà còn là tài sản chung của vợ chồng tôi.
Hứa Thanh Thanh dám khiêu khích tôi trước mặt con gái tôi, vậy thì tôi cũng có cách khiến cô ta phải trả lại không thiếu một xu!
2
Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là cởi chiếc váy voan trên người con gái, ném thẳng vào thùng rác.
Sau đó, tôi chụp ảnh hai bao lì xì với sự chênh lệch giá trị một trời một vực, gửi cho ba tôi.

