2
Ông ta dừng một nhịp, tung chiêu mồi nhử:
“Cát-xê có thể thương lượng, chúng tôi nhất định sẽ đưa ra một con số khiến cô hài lòng.”
Đúng như tôi mong đợi.
“Tiền không quan trọng.” Tôi bắt chước giọng điệu thường ngày của Phó Vân Thâm, chậm rãi nói.
“Nhưng tôi có một điều kiện.”
Đạo diễn Vương lập tức sốt sắng:
“Cô cứ nói, chỉ cần chúng tôi làm được.”
“Tôi muốn livestream, không cắt ghép, đảm bảo từng lời tôi nói đều được phát sóng nguyên vẹn.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Livestream có quá nhiều rủi ro, bất cứ sơ suất nào cũng có thể khiến chương trình sụp đổ.
Nhưng độ hot lần này quá lớn, họ không nỡ bỏ qua.
Cuối cùng đạo diễn Vương nghiến răng đồng ý:
“Được! Không thành vấn đề! Cô Kiều, cứ quyết vậy đi!”
Cúp máy, Phó Vân Thâm nhìn tôi, trong ánh mắt là sự lo lắng.
“Nhiên Nhiên, em chắc chứ?”
“Tự tin lên nào.” Tôi bóp má anh một cái, cười nói.
“Em có bao giờ đánh trận mà chưa chuẩn bị đâu?”
Anh siết chặt tay tôi, đầu ngón tay có hơi lạnh:
“Anh chỉ không muốn em lại bị cuốn vào mớ thị phi đó nữa.”
Tôi biết, anh đang đau lòng thay tôi.
Chuyện năm xưa là một vết gai trong lòng anh, cũng là vết sẹo chưa lành của tôi.
Chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian mới có thể thoát ra khỏi cái vũng lầy đó, để được sống những ngày bình yên như bây giờ.
Nhưng vẫn có những kẻ cứ muốn xé toạc vết thương đã lành, phơi bày trước ánh nhìn soi mói của thiên hạ.
Tôi siết tay anh ngược lại, mười ngón tay đan chặt.
“Vân Thâm, lần này khác rồi.”
“Trước đây chúng ta không có lựa chọn. Còn bây giờ, em muốn giành lại quyền lên tiếng của chính mình.”
Anh lặng lẽ nhìn tôi, những cảm xúc cuộn trào trong mắt cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài rất khẽ:
“Được. Anh sẽ ở bên em.”
Hôm sau, chương trình “Hòa Giải Tình Thân” chính thức tuyên bố: tôi sẽ xuất hiện trong số đặc biệt phát sóng livestream.
Một hòn đá chạm mặt hồ, gợn sóng ngàn tầng.
Phần bình luận trên mạng xã hội của tôi hoàn toàn bị “công phá”.
【Cô ta dám thật đấy? Mặt dày chắc làm bằng tường thành quá!】
【Tính lên sóng truyền hình cãi nhau với người yêu cũ cho cả nước xem à? Giữ chút thể diện không được sao?】
【Chờ xem con đào mỏ bị đấm bởi nắm đấm công lý đây này!】
Thẩm Triết cũng đăng một bài viết trên Weibo, đính kèm là một tấm selfie dưới ánh hoàng hôn, ánh mắt đầy u sầu.
Nội dung:
“Có những chuyện… đến lúc phải kết thúc rồi. Không vì điều gì khác, chỉ là để tạm biệt tuổi trẻ và tấm chân tình của tôi.”
Phần bình luận nhanh chóng tràn ngập hàng chục nghìn tin nhắn cổ vũ:
【Anh ơi đừng khóc, tụi em luôn bên anh!】
【Thương anh quá, bị tổn thương sâu sắc mà vẫn phải tỏ ra mạnh mẽ.】
【Ngày mai tụi em sẽ xem livestream ủng hộ anh, để con đàn bà kia xấu hổ không còn chỗ chui!】
Tôi nhìn những bình luận ấy, khóe môi càng lúc càng nhếch cao.
Xấu hổ không còn chỗ chui?
Tôi cũng đang rất muốn xem… rốt cuộc ai mới là người mất mặt.
Ngày livestream, tôi không hề ăn mặc cầu kỳ.
Chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, tóc dài buông xõa tự nhiên.
Phó Vân Thâm tự mình lái xe đưa tôi đến trước đài truyền hình.
Anh không xuống xe, chỉ nhìn tôi qua lớp kính, ánh mắt sâu thẳm:
“Anh sẽ đợi em ở ngoài.”
“Ừ.”
Tôi mở cửa xe, bước vào tòa nhà đang tập trung ánh mắt của cả dư luận.
Trong trường quay, không khí đã rất náo nhiệt.
Thẩm Triết và dì Lưu đã có mặt, ngồi ở khu vực khách mời.
Hôm nay hai người họ ăn mặc cực kỳ giản dị, dì Lưu mắt đỏ hoe, còn Thẩm Triết thì gầy rộc, trông như thể cả đêm không ngủ.
Thấy tôi bước vào, ánh mắt của hai mẹ con lóe lên vừa oán độc vừa đắc ý.
MC nhanh chóng tiến đến, nở nụ cười chuyên nghiệp:
“Cô Kiều, cuối cùng cô cũng đến rồi. Chúng tôi và khán giả cả nước chờ cô lâu lắm rồi đó.”
Tôi gật đầu, đi thẳng đến ngồi ở phía đối diện khu khách mời.
Sự điềm tĩnh của tôi dường như khiến Thẩm Triết cảm thấy bất an.
Bàn tay đặt trên đầu gối của anh ta bất giác siết chặt lại thành nắm đấm.
Dì Lưu thì mất bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng:
“Mặc váy trắng, làm ra vẻ tiểu thư danh giá. Ai không biết còn tưởng là tiểu thư nhà quyền quý.”
Tôi lơ đi, lấy gương ra chỉnh lại lớp trang điểm.