Ngay sau đó, đầu tôi choáng váng, rồi ngã xuống giường. Trong cơn mơ hồ, tôi cảm nhận mũi kim đâm vào cơ thể.

Tay phải lập tức nhói đau dữ dội, tôi co rút người lại, nấc nghẹn khóc trong đau đớn.

Lâm Trì hoảng loạn gọi điện: “Sao lại thế này? Lê Âm cứ kêu đau mãi?”

Bạn hắn ở đầu dây bên kia: “Lâm thiếu, tôi nói rồi, loại thuốc này vốn sẽ có phản ứng.”

Nhưng hắn không nghe, chỉ nổi nóng.

Trong mơ hồ, tôi lạnh lùng bật cười. Hắn còn giả vờ sao? Rõ ràng tất cả đều là ý của hắn.

Hắn tuyệt đối không để tay tôi có cơ hội hồi phục.

Chặt tay tôi thôi chưa đủ, thấy tôi tập vẽ bằng công cụ hỗ trợ, hắn lại lo lắng, nên vội vàng hủy hoại thần kinh, để tôi không còn bất kỳ khả năng nào cầm bút nữa.

Khi tỉnh lại, tôi lại ở trong phòng khám chui kia.

Bác sĩ thấy tôi mở mắt, hỏi: “Cô tỉnh rồi? Tôi đã tiêm thuốc giảm đau, tay phải còn đau không?”

Tôi khẽ lắc đầu: “Không còn đau nhiều, nhưng dường như tôi không nhấc nổi cánh tay.”

Tôi cố sức thử cho họ xem, nhưng tay phải chẳng còn phản ứng.

Nghe vậy, Lâm Trì như thở phào.

Hắn nhìn tôi, giọng nghẹn ngào: “Xin lỗi Âm Âm, đều là lỗi của anh.”

Đôi mắt hắn đầy tia máu, trông như thật sự đau lòng.

Hắn cúi xuống ôm chặt tôi, nước mắt lăn dài xuống cổ tôi.

Nhưng tôi cúi đầu, đáy mắt sáng rõ.

Lâm Trì, đây chẳng phải điều anh muốn sao? Phế bỏ tôi, thành toàn cho Bạch Du Nhiên.

Lo sợ tôi mệt, hắn đề nghị cõng tôi về.

Tựa vào giường, tôi mở Weibo đã lâu không động đến.

Lập tức vô số bình luận mắng chửi tràn ra, thậm chí có người công khai cả thông tin thật của tôi.

【Con chuột sống trong hầm, chỉ thích làm chuyện hèn hạ, trộm cắp mà còn giả vờ tài năng.】
【Hình như lại là đứa cụt tay, đáng đời, kẻ quen đạo nhái cuối cùng cũng bị trời phạt.】

Tôi giữ vững tinh thần, lần tìm nguồn gốc.

Hóa ra có một blogger lớn thay bạn bè bôi nhọ tôi. Tôi mở Weibo của người bạn đó.

Khi nhìn thấy bản vẽ quen thuộc kia, tim tôi rơi thẳng xuống đáy.

Đó là tranh tôi từng vẽ!

Tôi lảo đảo xuống giường, lục tung tủ. Nhưng chỗ tôi cất tranh, trống trơn.

Lúc này Lâm Trì từ phòng tắm bước ra.

Tôi chất vấn thẳng: “Tranh của tôi, có phải bị anh lấy đi rồi không?”

Không ngờ tôi hỏi trực diện như thế, hắn thoáng bối rối, vội vàng giải thích:

“Âm Âm, anh sợ em nhìn tranh sẽ đau lòng, nên mới mang đi, cất giữ ở chỗ khác.”

Tôi đưa cho hắn xem bài đăng kia: “Thế cái này là sao? Sao tranh của tôi lại ở chỗ người khác? Hay là anh đã bán rồi?”

Lâm Trì cứng giọng chối: “Âm Âm, chắc chắn có hiểu lầm, anh không bán tranh của em.”

Tôi gằn từng chữ: “Đã là hiểu lầm, anh không bán, vậy nghĩa là cô ta ăn cắp tranh tôi rồi cố tình đăng lên?”

3

“Lê Âm, em quá đáng rồi.” Lâm Trì nghiêm giọng ngắt lời tôi, “Không có bằng chứng, sao em có thể tùy tiện vu khống người khác ăn cắp? Rốt cuộc em muốn làm gì?”

Tôi lạnh lùng cười: “Bản thảo của tôi vô duyên vô cớ lại ở chỗ cô ta, còn lên mạng vu ngược lại tôi ăn cắp. Tôi muốn điều tra làm rõ để lấy lại trong sạch cho mình thì có gì sai?”

Hắn nhíu mày, giọng điệu đầy mệt mỏi:
“Đã muộn rồi, đừng làm loạn nữa Lê Âm. Dù người ta nói em ăn cắp thì sao? Em vốn dĩ không thể vẽ được nữa, cũng chẳng quay lại giới đó. Trên mạng người ta nói dăm ba câu thì có hề gì.”

Nhìn dáng vẻ hai mặt của hắn, tôi coi như đã nhìn thấu — hắn đang cố tình bao che cho người kia.

Tôi đỏ mắt, cúi đầu, giả vờ nức nở khe khẽ.

Thấy mình vừa rồi nói hơi nặng, hắn đi tới ôm lấy tôi, giọng trầm ấm như đang khuyên nhủ:
“Âm Âm, đừng bận tâm chuyện trên mạng nữa. Sau này chúng ta chăm chỉ kiếm tiền, sống tốt những ngày tháng nhỏ bé của riêng mình là được.”

Vừa nói, bàn tay lạnh lẽo của hắn trượt xuống eo tôi, bế bổng tôi đặt lên giường.

Khi hắn cúi xuống hôn, tôi cố tình đưa cánh tay phải cụt lủn ra trước mặt hắn.

Tôi không bỏ lỡ ánh nhìn ghét bỏ lóe qua trong mắt hắn.

“Xin lỗi, tay phải tôi còn đau, không tiện lắm.”

Hắn cười, vùi mặt vào cổ tôi, hít một hơi thật sâu, rồi lại hôn thêm một cái.

“Vậy thôi, hôm nay tha cho em.”

Nửa năm nay, từ sau khi tôi bị thương, hắn chưa từng chạm vào tôi. Chỉ cần vô tình đụng tới cánh tay phải, hắn lập tức buông ra, rồi giả bộ như không có chuyện gì.

Sau khi Triệu Vân Anh nổi danh, chồng tôi cũng cắt đứt liên lạc với cô ta.

Nhưng mỗi lần trả lời phỏng vấn hay khi ra sách, viết báo, Triệu Vân Anh đều nhắc đến “ân sư” của mình – chồng tôi – Thường Tài Thù.

Họ không thể đến với nhau, bị cho là mối tình dang dở của giới văn nghệ, là sự trớ trêu của số phận, là điều day dứt trong lòng cả hai.

Người ta ca tụng bài viết của Triệu Vân Anh đạt đỉnh cao chính là khi được Thường Tài Thù đích thân chỉ dạy.

Ai nấy đều khen họ như Bá Nha – Tử Kỳ, là tình cảm thấu hiểu vượt thời gian.

Không một ai biết, những bài viết đó vốn dĩ xuất phát từ đâu.

Từ người vợ bị họ xem thường – người phụ nữ mờ nhạt mang họ Nguyễn – vợ của Thường Tài Thù, từ ngòi bút của chính tôi.

Triệu Vân Anh đã đánh cắp tác phẩm của tôi.

Nhưng mãi cho đến lúc hấp hối, tôi mới nghe được cuộc trò chuyện của hai cha con họ.

“Năm xưa vì muốn lấy bản thảo của nhà họ Nguyễn cho Vân Anh tham khảo, mới bất đắc dĩ để con bị thương.”

“Chỉ cần có thể mở đường cho dì Vân Anh, con chịu chút đau cũng chẳng sao, huống hồ chờ dì Vân Anh gả vào, cả nhà ta sẽ là một gia đình.”

Đứa con tôi dốc lòng nuôi dạy, lại dễ dàng tha thứ cho kẻ đã đạo văn của tôi.

Người chồng mà tôi nương tựa suốt nửa đời, hóa ra ngay từ sớm đã cùng người ngoài tính kế hãm hại tôi.

Tôi chết trong oán hận, không thể nhắm mắt.

Vậy mà khi mở mắt ra, tôi lại trở về đúng ngày Tiểu Thành làm đổ chậu than.

Chỉ còn bảy ngày nữa là đến hạn nộp bản thảo cho Nhật báo Lý Giang.

Lần này, Triệu Vân Anh sẽ không lấy được bản thảo của tôi.

Để xem, nếu không có nó, liệu cô ta có đủ bản lĩnh vượt qua kỳ xét duyệt vào tòa soạn Lý Giang hay không!

3

Bên ngoài phòng cấp cứu, Triệu Vân Anh mang giày cao gót chạy đến, mắt đỏ hoe, giơ tay tát tôi một cái vang dội.

“Cô nghe đây, nếu hôm nay Tiểu Thành có chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho cô!”

Người ngoài nhìn vào, e rằng còn tưởng cô ta mới là mẹ ruột của Tiểu Thành, là vợ hợp pháp của Thường Tài Thù.

Cô ta tuổi chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng khi khóc thì như hoa lê đẫm mưa, dù hành xử vô lễ như vậy, Thường Tài Thù cũng chỉ làm bộ kéo nhẹ cô ta.

Khi tôi định đánh trả, Thường Tài Thù liền chắn trước mặt cô ta, sắc mặt âm trầm nhìn tôi:

“Em làm loạn đủ chưa? Bây giờ Tiểu Thành vẫn còn nằm trong kia cấp cứu, Lương Nghi, em vốn luôn là người hiểu chuyện, hôm nay sao lại ra nông nỗi này?”

Anh ta còn dám hỏi tôi sao lại như thế.

Nếu không phải tôi đã đốt đi bản thảo của mình, thì lúc này chắc chắn anh ta đang cầm bài viết của tôi, chỉ đạo Triệu Vân Anh sao chép.

Đáng tiếc, Triệu Vân Anh vẫn chưa biết chuyện đã thay đổi, tưởng rằng Thường Tài Thù đã lấy được bản thảo của tôi, nên vẫn đang làm theo kế hoạch, gây áp lực buộc tôi ngừng viết.

Chỉ cần tôi ngừng bút, cô ta có thể yên tâm mang bản đạo văn kia đi thi vào tòa soạn.

“Tiểu Thành bị bỏng nặng như vậy, tiên sinh anh lại dễ dàng tha thứ cho cô ta sao?

Tôi thấy cô ta chỉ toàn tâm toàn ý lo viết lách, mong chen chân vào tòa báo, chứ có bao giờ để tâm đến anh hay Tiểu Thành đâu!”

Theo kế hoạch ban đầu, lúc này Thường Tài Thù sẽ thuận thế đưa ra sự lựa chọn quen thuộc: bắt tôi chọn giữa viết văn và ly hôn.

Nhưng nay, anh ta tận mắt thấy tôi ném bản thảo vào lửa, con bài quan trọng nhất đã không còn, anh ta chỉ có thể im lặng.

Tôi lại chủ động lên tiếng:

“Phải, tôi rất ân hận. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ đành thiêu hủy bản thảo, từ đây ngừng viết.
Sau đó cùng chồng tôi lên báo tuyên bố ly hôn, mới có thể chuộc lại lỗi lầm của mình.”

“Tôi không đồng ý!”

Sắc mặt Thường Tài Thù sầm lại, nhìn tôi chằm chằm.

Anh ta không hiểu vì sao chỉ sau một đêm, tôi như biến thành một con người hoàn toàn khác.

Người từng hết lòng vì Tiểu Thành, vì gia đình này.

Ngay cả thời chiến loạn, cũng quyết một lòng sống chết cùng cha con họ.

Vậy mà hôm nay, tôi lại chủ động đề cập đến chuyện ly hôn, anh ta không sao lý giải nổi, chỉ cho rằng tôi bị Triệu Vân Anh chọc giận đến hồ đồ.

“Những lời bốc đồng như vậy đừng nói nữa. Tiểu Thành mà tỉnh lại nghe được, nó sẽ đau lòng lắm đấy.”

4

Anh ta kéo Triệu Vân Anh đi, chắc là để giải thích chuyện bản thảo đã bị thiêu hủy.

Tiểu Thành được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, giống như kiếp trước, vẫn là bỏng ở chân.

May mắn là đưa đến bệnh viện kịp thời, không ảnh hưởng đến khả năng đi lại, nhưng e rằng sau khi lành lại sẽ để lại sẹo.

Tôi ngồi bên giường Tiểu Thành, trong lòng ngổn ngang tâm sự.

Đối diện với đứa trẻ mang chung dòng máu, tôi không thể nhẫn tâm như khi đối mặt với Thường Tài Thù, chỉ đành tạm thời gác lại mọi chuyện.

Việc cấp bách lúc này là kỳ hạn nộp bài của Nhật báo Lý Giang ba ngày sau.

Ngày ấy sẽ công bố danh sách bài viết được chọn.

Không chỉ có tiền nhuận bút, mà còn có cơ hội làm việc tại tòa soạn, kèm theo chỗ ở và trợ cấp ba mươi đồng mỗi tháng.

Đó là cơ hội duy nhất gần nhất để tôi rời đi.

Chỉ khi tôi độc lập về kinh tế, mới có thể tránh lặp lại kiếp trước – sống lệ thuộc vào người khác trong tủi nhục.