“Cậu sao có thể đối xử với cô ấy như thế? Đối xử với người yêu cậu sâu đậm như vậy?”

Tôi thấy đôi mắt Lục Trần đỏ hoe, rõ ràng đã xúc động.

Anh đứng chết lặng trước mặt tôi hồi lâu.

Cho đến khi Tang Yên quay người bỏ chạy—

Bên ngoài lập tức vang lên những tiếng xôn xao:

“Có người định nhảy lầu rồi!”

“Báo cảnh sát mau! Cô ta định mang cả con cùng nhảy!”

Sắc mặt Lục Trần trắng bệch, thân hình cứng đờ.

Anh nhìn tôi, khóe mắt lấp lánh lệ.

Tôi nhìn anh lạnh lùng,

Cảnh cáo:

“Hôm nay là hôn lễ của chúng ta! Cưới nhau, chỉ có một lần này!”

Nhưng anh lại nói:

“Xin lỗi… Cố Trinh, xin lỗi em…”

Nước mắt như muốn trào ra khỏi mắt anh.

Tôi nhìn anh bình tĩnh, ánh mắt sáng rõ như chưa từng sáng như vậy.

“Anh có thể đi tìm cô ấy. Nhưng… giữa chúng ta, từ nay về sau—không còn khả năng nào nữa!”

“Đừng thế, Cố Trinh… anh chỉ cần một chút thời gian. Đợi anh xử lý xong! Anh nhất định sẽ quay lại! Đợi anh…”

Anh đi rồi.

Bỏ lại tôi một mình giữa lễ đường.

Một mình tiếp nhận bao ánh mắt săm soi của quan khách.

Tốt lắm.

Lục Trần, là anh phụ lòng tôi trước.

Khán phòng đã rối loạn.

Những lời mỉa mai, giễu cợt cũng bắt đầu ùn ùn kéo đến…

“Cái gọi là Tổng giám đốc Cố, hóa ra cũng chỉ là mượn váy cưới của người khác để tô điểm cho bản thân.”

“Ai mà ngờ được, khoản đầu tư đầu tiên của Tập đoàn Lục thị lại do người yêu cũ bỏ ra.”

“Nếu không có khoản đầu tư ban đầu ấy, thì Tập đoàn Lục thị sao có thể phát triển lớn mạnh như hôm nay?”

“Đồ thay thế mãi mãi chỉ là đồ thay thế… Giờ người ta còn có cả con trai rồi, biết đâu vài hôm nữa lại nhận được thiệp cưới mới từ Tổng giám đốc Lục ấy chứ.”

Tôi nghe hết những lời ấy, bình thản lấy điều khiển bấm mở màn hình lớn phía sau lưng.

Chiếc màn hình vốn dĩ được chuẩn bị để chiếu ảnh cưới ngọt ngào của tôi và Lục Trần.

Nhưng hiện tại, nó lại trở thành công cụ phơi bày lời nói dối của Tang Yên.

Hình ảnh đầu tiên hiện lên trước mắt tất cả mọi người là hai bản giám định huyết thống.

Bên trái là giám định cho thấy đứa trẻ đi cùng Tang Yên không hề có quan hệ máu mủ với Lục Trần.

Bên phải lại là kết luận đứa trẻ là con ruột của Tang Yên và chồng cũ cô ta.

Điều này chứng minh, Tang Yên và chồng cũ hoàn toàn không phải là hôn nhân giả!

Tiếp theo, màn hình hiển thị một bản hợp đồng, ghi rõ ràng khoản đầu tư kia đứng tên tôi – Cố Trinh.

Chính tôi, vì tin tưởng Lục Trần vô điều kiện, mới chuyển khoản tiền đó cho anh, giúp anh gây dựng nên nguồn vốn đầu tiên cho Lục thị.

Như vậy, lời nói dối thứ hai của Tang Yên—rằng cô ta là người giúp anh có vốn—cũng hoàn toàn sụp đổ.

Cuối cùng, tôi công bố đoạn video tố cáo từ người chồng cũ đã phá sản của Tang Yên.

Trong video, hắn gào lên đầy phẫn nộ:

“Tang Yên là đồ đàn bà thối nát, sau lưng tôi lén lút qua lại với cả chục thằng đàn ông!”

“Hồi tôi còn có tiền thì ngoan ngoãn vâng lời, đến khi tôi phá sản thì ngày nào cũng chửi tôi là đồ vô dụng!”

“Nghe nói bạn trai cũ giàu lên, chẳng do dự đá tôi một phát để quay về tìm hắn!”

“Tôi chẳng biết gã bạn trai kia có biết không, nhưng Tang Yên đã lên giường với tôi từ khi còn chưa chia tay hắn!”

“Con tôi với Tang Yên giờ cũng đã tám tuổi rồi, chỉ có thằng ngu mới tin rằng mối tình đầu của mình vẫn còn trong sáng!”

Mẹ của Tang Yên ngây người tại chỗ.

Khi bà ta phản ứng lại thì mọi thứ tôi muốn cho mọi người xem cũng vừa phát xong.

Mẹ Tang Yên như phát điên, vùng ra khỏi tay bảo vệ, cầm một chai rượu lao thẳng lên sân khấu, không chần chừ đập mạnh lên đầu tôi.

Tôi vẫn đang chìm trong nỗi đau, nhất thời không kịp phản ứng…

Mãi đến khi máu chảy xuống, nhuộm nửa khuôn mặt tôi, tôi mới cảm nhận được chút đau đớn.

Giữa đám đông hỗn loạn, không biết ai đã che chắn cho tôi, ôm tôi vào lòng.

Tiếng hét, tiếng la vang lên khắp nơi.

Ý thức của tôi dần mơ hồ.

Lúc tỉnh lại—

Là Bạc Tây Châu đang ngồi bên giường bệnh của tôi.

Anh đang gọt trái cây, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa lúng túng.

Tôi liếc nhìn quả táo trong tay anh, gọt lổn nhổn, chỗ thịt nhiều hơn vỏ bị vứt vào thùng rác, không khỏi bật cười:

“Anh gọt táo thế này, mấy bác nông dân chắc tức đến độ muốn đánh anh mất.”

Anh thấy tôi tỉnh, đầu tiên là mừng rỡ, rồi gãi đầu xấu hổ:

“Lần đầu gọt táo, Tổng giám đốc Cố đừng chấp nhé.”

Tôi nhận lấy quả táo trong tay anh, tiếp tục gọt nốt.

“Là anh đưa tôi đến bệnh viện sao?”

“Ừ.”

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì. Chuyện xảy ra ở hôn lễ, trợ lý của cô đã xử lý ổn thỏa cả rồi. Tiền mừng được hoàn lại, khách khứa cũng đưa về hết. Dù một vài cổ đông của Lục thị không hài lòng với cách xử lý của cô, cảm thấy ảnh hưởng đến hình ảnh tập đoàn, nhưng suy cho cùng cô là người bị hại, nên cũng không nói gì, thậm chí còn lần lượt đến thăm cô.”

Tôi gật đầu, cắt đôi quả táo đưa cho Bạc Tây Châu một nửa.

Anh nhận lấy, vẻ mặt có phần ngượng ngùng.

Tôi cười nói:

“Tổng giám đốc Bạc, hôm nay dáng vẻ thận trọng của anh, không giống anh chút nào nha.”

Anh cười, có vẻ vui mừng hơi quá.

Khiến tôi bất giác cảnh giác.

“Không phải anh nghĩ tôi và Lục Trần cắt đứt rồi, nên Tập đoàn Bạc của các anh có thể nhân cơ hội giành đơn hàng từ Lục thị đấy chứ?”

Bạc Tây Châu vội vàng xua tay:

“Không, không! Đơn hàng cái gì chứ, làm sao quan trọng bằng chuyện thoát kiếp độc thân!”

Tôi ngẩn người.

Anh tiếp tục nói:
“Em và Lục Trần chia tay, đúng là anh rất vui. Nhưng không phải vì có thể giành được đơn hàng, mà là vì… anh cảm thấy mình có cơ hội theo đuổi em. Điều đó khiến anh rất vui.”

Tôi khựng lại một chút.

Gương mặt tuấn tú của anh đỏ ửng lên, rồi bất ngờ trở nên vô cùng nghiêm túc:

“Trước đây, em và Lục Trần là người yêu, dù anh có thích em cũng chỉ có thể chôn giấu trong lòng. Bây giờ, em và anh ta đã chia tay, anh cuối cùng cũng có cơ hội rồi. Từ hôm nay, em hãy nhớ rằng, anh – một người đàn ông độc thân bình thường – đang nghiêm túc theo đuổi em! Đừng nghĩ nó là chuyện thương trường nữa.”

Ngay lúc Bạc Tây Châu nói câu đó, thì Lục Trần cũng đứng ngay ngoài cửa.

Anh ta bê một bát cháo, thân hình cứng đờ.

Bước thẳng vào phòng, anh không nói không rằng nhấc bổng Bạc Tây Châu dậy, thô lỗ đuổi người:

“Bạc Tây Châu, tôi còn chưa chết! Cẩn thận lời lẽ của cậu!”

Chương 6 tiếp :
https://vivutruyen.net/ban-gai-cu-cua-vi-hon-phu/chuong-6