Nửa đêm lướt mạng, tôi tình cờ thấy một buổi livestream đang kết nối người xem.
Vừa nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc ấy, tôi như có ma xui quỷ khiến mà bấm vào xem.
“Bạn cùng phòng của tôi rất giàu,”
“Nhưng chỉ cho tôi một chút tiền tiêu vặt. Cô ấy giàu đến vậy mà vẫn keo kiệt, tôi cảm thấy rất buồn, rất bất công.”
“Chẳng lẽ tôi không có quyền yêu cầu cô ấy chi nhiều hơn cho tôi sao?”
Người dẫn chương trình đáp lại:
“Tiền là của cô ấy, cô ấy không có nghĩa vụ phải chi cho bạn.”
“Cô ấy đã chịu cho bạn tiền thì bạn nên biết ơn, sao lại đòi hỏi cô ấy phải cho thêm?”
Người kia kích động phản bác:
“Anh thì biết gì! Hôm nay cô ta vừa mua một chiếc túi hàng hiệu mới, giá đủ để nhà tôi sống cả năm! Cô ta mua mấy thứ xa xỉ đó chẳng có ích gì, toàn là lãng phí. Cô ta nên làm việc có ý nghĩa hơn, như là đưa tiền cho tôi chẳng hạn!”
“Nếu cô ta thật lòng tốt với tôi, thì phải giúp nhà tôi thoát nghèo chứ, chứ không phải bố thí cho tôi vài đồng như cho ăn mày!”
Nghe đến đây, tôi lập tức hủy đơn hàng chiếc laptop đời mới mà tôi vừa đặt cho cô ta.
…
Người dẫn chương trình nghe xong cũng cạn lời, liền ngắt kết nối của Đỗ Tiểu Phàm.
Nhưng Đỗ Tiểu Phàm vẫn không chịu thôi, cứ cố gắng yêu cầu được nối lại, khiến MC phát bực, dứt khoát tắt luôn buổi phát sóng.
Tôi kéo rèm giường, nhìn sang chiếc giường đối diện trống trơn, rồi liếc về khe cửa phòng vệ sinh đang hắt ra ánh đèn vàng nhạt.
Ánh mắt tôi tối lại, mở điện thoại lên, vào ứng dụng mua sắm.
Tôi nhớ mấy hôm trước, thầy giáo yêu cầu sinh viên lên thuyết trình bằng PowerPoint, mà Đỗ Tiểu Phàm chẳng may bị gọi tên.
Vì không có máy tính, cô ấy chỉ biết cúi đầu đứng ngượng ngùng trước bục giảng.
Thấy cô ấy lén lau nước mắt sau khi trở về chỗ ngồi, tôi không nỡ, nên mua tặng cô một chiếc laptop mới nhất.
Nhưng nhìn đơn hàng sắp giao tới vào sáng mai, tôi dứt khoát bấm “hoàn tiền”.
Khi khoản hoàn trả được xử lý xong, tôi lập tức đặt mua chiếc túi hàng hiệu mà tôi đã mơ ước từ lâu, nhưng trước đó vì tiết kiệm để mua máy tính cho cô ấy mà vẫn để trong giỏ hàng.
Tuyệt quá, thế là tôi có tận hai chiếc túi mới.
Sáng hôm sau, trong nhà ăn, Đỗ Tiểu Phàm cầm thẻ cơm nói:
“Nguyệt Nguyệt, vẫn như cũ chứ?”
Tôi gật đầu.
“Vậy cậu chuyển tiền cho mình trước đi.”
Tôi kinh ngạc chỉ vào mình:
“Tớ hả?”
Đỗ Tiểu Phàm gật đầu như thể đó là điều hiển nhiên:
“Đây là thẻ của mình, chẳng phải cậu nên chuyển tiền cho mình sao?”
“Cả tuần trước nữa, cậu cũng phải chuyển luôn đấy.”
“Dù sao tớ biết cậu có tiền, nhưng cậu không thể cứ khất mãi như thế được.”
Tôi suýt bật cười vì tức:
“Ý cậu là sao, thẻ cơm của tớ mà để trong tay cậu thì tự nhiên thành của cậu à?”
Tôi nhớ rõ, hồi mới nhập học, trường yêu cầu nạp tối thiểu một trăm tệ để làm thẻ cơm.
Đỗ Tiểu Phàm cầm tờ hai mươi nhàu nát, đỏ mặt năn nỉ nhân viên:
“Không thể linh động cho tôi nạp trước hai mươi được sao? Nhà tôi nghèo, thật sự không có nhiều tiền như vậy.”
Nhưng nhân viên chỉ làm đúng quy định. Nếu ưu tiên cho cô ấy, thì sau này ai cũng viện lý do khó khăn để xin ngoại lệ, sao mà xử lý nổi?
Họ chỉ bảo cô ấy tạm ra ngoài chờ, đợi làm xong cho người sau rồi tính tiếp.
Nhưng Đỗ Tiểu Phàm lại không hiểu, cứ cãi mãi không chịu đi.
Tôi lúc đó thấy cô ấy thật đáng quý — không tự ti vì hoàn cảnh, lại thẳng thắn, bộc trực.
Nên tôi kéo cô ấy sang một bên, khuyên:
“Thôi, đừng nạp nữa. Khi nào có tiền thì làm, còn bây giờ cứ dùng tạm thẻ của tớ mà ăn.”
Rồi tôi đưa thẻ của mình cho cô ấy giữ.
Từ đó, tôi luôn nghĩ việc cô ấy cầm thẻ của tôi là bình thường, chúng tôi cùng ăn cùng quẹt thẻ, chẳng hề tính toán.
Nhưng không ngờ, bây giờ cô ấy không những coi đó là của mình, mà còn bắt tôi chuyển tiền cho cô ta.
“Dù sao tiền trong thẻ là của cậu,” cô ta nói, “nhưng tớ giúp cậu giữ suốt từng ấy thời gian, nếu không có tớ thì có khi thẻ cậu mất từ lâu rồi đấy.”
Tôi chưa bao giờ gặp ai có kiểu suy nghĩ kỳ lạ như vậy.
Tôi hỏi lại:
“Thế cậu không phải cũng dùng thẻ của tớ để ăn sao?”
Đỗ Tiểu Phàm cười nhạt:
“Đó là hai chuyện khác nhau mà. Cậu đưa thẻ cho tớ là cậu tự nguyện, nhưng tớ đâu có nói tớ sẽ miễn phí giữ thẻ giúp cậu đâu!”
2
“Tốt thôi, vậy cậu trả thẻ cơm cho tớ đi, bây giờ tớ không còn tự nguyện nữa rồi.”
“Cái đó sao được? Cậu từng hứa sẽ bao cơm cho tớ mà.”
Nói xong, cô ta lại tiếp:
“Đã thế thì tớ đi mua phần của tớ đây, cậu không chuyển tiền thì tự lo ăn nhé.”