Ký túc xá mỗi tối 9 giờ kiểm tra phòng, 11 giờ tắt đèn.

Nhưng bạn cùng phòng – Liễu Khiết – luôn đúng 12 giờ đêm gõ cửa ngoài hành lang.

Ngày qua ngày, trưởng phòng chịu không nổi, nhảy xuống giường chuẩn bị mở cửa đánh nhau.

Tôi vội túm chặt cô ấy:

“Đừng mở cửa, bên ngoài không phải người sống đâu!”

“Liễu Khiết đã chết từ ba ngày trước rồi, chỉ là cô ấy chưa nhận ra.”

“Nửa đêm mở cửa cho người chết, cô ấy sẽ bám theo cậu, không chết không buông!”

1
「Cộc, cộc, cộc」
Tiếng gõ cửa trầm đục vang lên đúng 12 giờ.

Trưởng phòng ngủ – Ngô Tú Văn – hất chăn, bật dậy khỏi giường.

“Cứ thế này mãi à! Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cô ta một bài học!”

Tôi vô tình ngủ quên, mơ màng thấy Ngô Tú Văn nhảy xuống giường, vẻ mặt đầy quyết tâm chuẩn bị mở cửa đánh nhau.

Tôi hoảng hốt, vội vàng xuống giường kéo cô ấy lại.

Ngô Tú Văn đang tức giận, mặc tôi khuyên thế nào cũng không nghe.

Tôi đành phải nói thẳng: “Đừng mở cửa, bên ngoài không phải người sống đâu.”

Cô ấy trợn mắt nhìn tôi, tức tối.

Cũng không trách được Ngô Tú Văn không tin, bởi mấy ngày nay Liễu Khiết vẫn sinh hoạt bình thường như người sống – vẫn đi học, vẫn ăn uống, vẫn trò chuyện. Nếu không phải hôm đó tôi cúi xuống nhặt bút, phát hiện hai chân cô ấy ngược lại, thì cũng không nhận ra được.

Chỉ có người chết mới có gót chân hướng về trước, ngón chân hướng về sau.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, không mạnh không nhẹ, đều đều nhịp nhàng – không giống nhịp của người sống.

Tôi kể lại cho cô ấy nghe chuyện đã xảy ra ba đêm trước.

Đêm đầu tiên, vì ban ngày vừa có bài kiểm tra chạy 1500 mét, mọi người đều ngủ say. Chỉ có tôi trở mình, vừa khéo thấy trên cửa phòng treo lủng lẳng khuôn mặt của Liễu Khiết, suýt nữa hét lên!

Nhìn kỹ, khuôn mặt ấy từ ngoài cửa xuyên qua, trong bóng tối phát ra ánh sáng xanh trắng. Cô ấy mở to mắt đầy oán hận nhìn khắp phòng, nhìn mãi không thấy động tĩnh gì, mới đưa cả người xuyên qua cửa phòng, chầm chậm trở về giường của mình nằm xuống.

“Đêm thứ hai và đêm thứ ba, tôi thấy cậu bị tiếng gõ cửa đánh thức, giả vờ đồng ý mở cửa, thật ra là để chờ Liễu Khiết tự vào phòng.”

“Cô ấy bây giờ đã gõ cửa gần đủ rồi, lát nữa sẽ thò mặt vào thăm dò, cậu mau lên giường, đừng để bị phát hiện, nếu không cô ấy sẽ bám lấy cậu, lôi cậu đi cùng!”

“Đêm hôm khuya khoắt, cậu bị ngủ mơ rồi phải không? Hay là cậu và Liễu Khiết thông đồng trêu chọc tôi?” Ngô Tú Văn chẳng tin, ánh mắt nhìn tôi đầy giận dữ.

Tiếng gõ cửa đột ngột dừng lại!

Không kịp rồi!

Tôi đẩy Ngô Tú Văn trèo lên giường của tôi, “Không tin thì cậu tự xem cho rõ, mau lên giường nằm đi!”

Thời gian cấp bách, tôi cũng nhanh tay nhanh chân leo lên giường, kéo chăn phủ kín đầu, ghì chặt lấy Ngô Tú Văn, không cho cô ấy phát ra tiếng động.

Có lẽ bị sự lo lắng của tôi lây sang, Ngô Tú Văn lặng lẽ nằm im, cả phòng trở nên tĩnh lặng đến mức rợn người.

Trong truyện ma người ta nói rằng ma quỷ thường không phát ra âm thanh, nhưng không hiểu sao, tôi lại nghe thấy tiếng gót chân cọ xát trên nền nhà, âm thanh ấy tiến dần đến giường của Ngô Tú Văn.

Chết rồi! Giường của Ngô Tú Văn không có rèm che, trên giường lại để trống!

Tôi lạnh toát người, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Cùng lúc đó, âm thanh biến mất bên cạnh giường Ngô Tú Văn, Liễu Khiết đã phát hiện rồi!

2

Liễu Khiết không quay về giường của mình như mọi lần.

Phòng chúng tôi là hình chữ nhật dài, với bốn giường tầng trên, bàn học dưới, hai giường gần cửa, hai giường gần cửa sổ.

Tôi và Chu Hiểu Vũ nằm gần cửa, Ngô Tú Văn và Liễu Khiết ở cạnh cửa sổ.

May mắn thay, bên cạnh giường Liễu Khiết không phải là tôi.

Nếu phải nằm cạnh cô ấy, mỗi đêm đầu chạm đầu, chắc tôi phát điên mất!

Mọi lần, Liễu Khiết sẽ đi ngang qua giường tôi, tiến thẳng về giường của mình ở góc chéo đối diện.

Nhưng lần này, cô ấy dừng lại bên giường của Ngô Tú Văn.

Tôi hé một khe nhỏ trong chăn, nhìn xuống bên dưới.

Từ góc độ đó, tôi chỉ nhìn thấy lưng Liễu Khiết, cô ấy đứng bên giường của Ngô Tú Văn, như thể phát hiện không có ai nằm trên giường.

Khi tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ tiếp tục nhìn, thì cô ấy lại từ từ lùi lại!

Không quay đầu, không xoay người, chỉ lùi ngược một cách quái dị, tiến về phía giường tôi.

Tôi hoảng sợ, quấn chặt chăn quanh người, đầu cũng rúc vào trong.

Ngô Tú Văn, nằm sát bên tôi, nhận ra tôi đang run rẩy, định nói gì đó, nhưng bị tôi bịt miệng lại.

Tôi âm thầm cầu nguyện, chỉ cần chúng tôi không động đậy, Liễu Khiết sẽ không phát hiện ra và rời đi.

Nhưng tiếng “két” vang lên phá tan sự yên lặng trong đêm.

Tiếng kéo ghế kim loại trên nền nhà khiến người ta nổi da gà.

Không ổn rồi! Cô ta định kéo ghế, leo lên giường nhìn kỹ hơn sao?