Ta là một trong mười bốn nữ y được tuyển vào Đông cung để hầu hạ Thái tử Phó Ngôn sưởi giường và trị độc.

Hoàng đế ban chỉ: “Ai có thể giải được kỳ độc mãn tính trong người Thái tử, người đó sẽ là vị Thái tử phi tương lai.”

Đời trước, chính ta là người đầu tiên tìm ra phương thuốc, cứu được Phó Ngôn, thuận lý thành chương trở thành Thái tử phi.

Nhưng nàng bạch nguyệt quang trong lòng chàng – Hứa Vãn – vì thế mà đau khổ tuyệt vọng, cắt cổ tay tự tận.

Ngày đăng cơ, Phó Ngôn giáng ta làm cung nữ, kéo lê ta đến linh vị của Hứa Vãn, bắt quỳ ba ngày ba đêm.

“Nếu không phải ngươi trộm phương thuốc của nàng, sao có thể trị được bệnh cho trẫm?”

“Chiếm lấy ngôi vị Thái tử phi chưa đủ, còn hại chết long thai trong bụng nàng, ép nàng tự tử!

Ta sẽ khiến toàn tộc ngươi phải chôn cùng nàng dưới suối vàng!”

Hắn cho gán ghép tội danh tham ô, ban chiếu chỉ tru di tam tộc, kẻ nào cũng không được tha.

Từ đó, danh y thế gia họ Lâm suy vong, vạn kiếp bất phục.

Nhưng trời chẳng tuyệt đường người.

Sống lại một đời, ta lặng lẽ đánh tráo phương thu0c của chính mình với Từ Vãn.

Cái màn kịch yêu hận tình thù này…

Thứ lỗi, ta không hầu nữa.

1

“Khởi bẩm bệ hạ, là phương thuốc của tiểu thư Hứa đã giải được độc trên người điện hạ.”

Thái y sau khi thử qua vô số phương dược, cuối cùng báo kết quả.

Mười hai nữ y khác bên cạnh Phó Ngôn, người thì hâm mộ, kẻ lại nghi hoặc mà nhìn Hứa Vãn.

“Không ngờ là Hứa Vãn chữa khỏi cho thái tử, đúng là nàng có bản lĩnh.”

“Nàng ta không hề có bối cảnh y học, sao có thể cứu nổi thái tử?”

“Dựa vào việc nàng là bạch nguyệt quang trong lòng thái tử thôi. Chúng ta chỉ là diễn cho đủ vai, thái tử vì nàng mà đánh cả nước Tề, nay nàng giải được độc cũng là chuyện thường.”

“Nhưng ta thấy, Lâm Minh An vì cứu thái tử mà leo lên tận đỉnh tuyết sơn hái linh dược, còn tự mình thử độc. Huống hồ nhà họ Lâm là y gia trăm năm, hoàng thượng vẫn luôn ưu ái, sao có thể không phải nàng ấy chữa khỏi thái tử?”

“Ưu ái thì có ích gì? Tâm thái tử đã đặt hết nơi Hứa Vãn, dù Lâm Minh An có thật sự cứu sống chàng, thái tử cũng không muốn nhìn nàng ấy, sao có thể cưới nàng được?”

Phó Ngôn khi nghe độc trên người mình là do Hứa Vãn giải được, liền mừng rỡ ôm nàng vào lòng.

“Vãn nhi, không ngờ nàng thật sự làm được. Phụ hoàng, Vãn nhi đã giải độc cho nhi thần, tất nhiên là thái tử phi tương lai. Hãy lập tức ban chiếu thiên hạ: thái tử phi chính là Hứa Vãn!”

Hứa Vãn ngượng ngùng lấy tay che mặt, rúc vào lòng thái tử.

Trong mắt Phó Ngôn chỉ có Hứa Vãn – người cùng chàng lớn lên từ thuở niên thiếu, là nghĩa nữ của tiên hoàng hậu.

Những nữ y còn lại đều nhìn ta bằng ánh mắt thương cảm. Bởi chính ta là người đưa thái tử về kinh cứu trị.

Nếu không nhờ ta lấy nội lực phong tỏa kinh mạch giữa chiến trường mưa tên bão đạn, e rằng độc sớm đã thâm nhập ngũ tạng, bảy khiếu đổ máu mà vong mạng.

Hoàng thượng sắc mặt nghiêm nghị nhìn thái y, lại liếc về phía ta đang đứng nép mình trong góc, trầm giọng hỏi:

“Thái y, ngươi xác nhận là phương thuốc của Hứa Vãn cứu được thái tử?”

Ta hiểu hoàng thượng vì sao cẩn trọng như vậy.

Năm xưa hoàng thượng lâm nguy, là phụ thân ta – danh y tựa Hoa Đà chuyển thế – đã cứu mạng người. Hoàng thượng hiểu rõ nền tảng của nhà họ Lâm.

Ngài biết ta từng nhất kiến chung tình với Phó Ngôn, nên muốn tác thành cho đôi trẻ, còn đặc cách phong ta làm ngự y của thái tử, mong tình cảm sinh sôi nơi gần gũi.

Thế nhưng ta vì chàng mà quên ăn quên ngủ, ngày đêm túc trực, đổi lại chỉ là sự chán ghét từ chàng.

Tưởng rằng ta và Phó Ngôn đời này vô duyên vô phận, nào ngờ thiên ý trêu người, trong lúc tự chữa thương, ta lại vô tình cứu sống cả chàng.

Ai ngờ Hứa Vãn lại vì thế mà tức giận đến mức tự vẫn.

Trước khi chết, nàng gửi cho Phó Ngôn một bức thư đẫm máu và lệ:

“Minh An tỷ tỷ đã trộm phương thuốc của muội, nhưng xin huynh đừng trách nàng. Theo ước hẹn cưới nàng cũng phải lẽ. Muội chỉ muốn yên ổn sinh đứa con của hai ta, vậy mà nàng lại hại chết hài nhi trong bụng muội, ép muội uống canh hoa hồng…”

“Con không còn, muội cũng không muốn sống nữa. Tất cả như nàng mong đợi. Muội chúc hai người hạnh phúc.”