Những món khác cũng đã được đổi hết, toàn là hải sản tôi ưa thích.

Dì Lưu cẩn thận nhìn tôi, giọng lấy lòng gọi một tiếng “Đại tiểu thư”.

Tôi không nói gì, cũng chẳng liếc bà lấy một cái, chỉ ngồi xuống bàn, thong thả ăn từng miếng.

Hương vị cá thu kho lan trong miệng, hơi tanh của biển xen lẫn vị mặn ngọt vừa miệng.

Một món ăn bình thường, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn, vậy mà tôi phải mất cả một kiếp người mới được nếm lại.

Chỉ vì Quan Tiểu Nguyệt bị dị ứng hải sản, từ khi cô ta được đón về nhà họ Lâm, trên bàn ăn chưa từng xuất hiện một món biển nào nữa.

Nhưng vì sao chứ?

Chủ nhân của ngôi nhà này đâu có họ Quan!

Món ăn mà kiếp trước tôi không được ăn, kiếp này — tôi đã ăn được rồi.

Vậy thì, bắt đầu từ hôm nay, tất cả những điều tiếc nuối chưa kịp thực hiện ở kiếp trước, tôi sẽ từng bước hoàn thành.

Khi mẹ tôi dẫn Quan Tiểu Nguyệt – người vừa được băng bó từ bệnh viện về – bước vào nhà, bà liền nhìn thấy tôi đang ngồi trước bàn đầy hải sản mà ăn ngon lành.

Ngửi thấy mùi hải sản, mặt Quan Tiểu Nguyệt lập tức trắng bệch, cô ta gần như nôn khan ra tiếng, nhưng lại cố ý che miệng lại khi mẹ tôi nhìn sang, nhỏ nhẹ xin lỗi vì bản thân không kiềm được.

Mẹ tôi vốn đã tức giận vì chuyện tôi “làm bị thương” Quan Tiểu Nguyệt, nay thấy vậy lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt. Bà bước nhanh tới, bất chấp tôi đang ăn cơm, hất đổ toàn bộ món hải sản trên bàn xuống đất.

“Ăn ăn ăn! Mày gan to thật rồi hả?!”

“Mày làm Nguyệt Nguyệt bị thương ra nông nỗi này mà còn có mặt mũi ngồi ăn, còn dám ăn hải sản trong nhà này?! Đồ ích kỷ vô lương tâm, mày không biết Nguyệt Nguyệt bị dị ứng hải sản sao?!”

“Cô ta dị ứng hải sản thì liên quan gì đến con?”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mẹ mình.

Kiếp trước, bà luôn nói tôi tính tình xấu xa, đỏng đảnh kiểu tiểu thư, không dịu dàng ngoan ngoãn như Quan Tiểu Nguyệt.

Vì muốn làm bà vui, tôi luôn sống khép mình, không tranh giành, không đua đòi, nhưng kết quả vẫn bị bà mắng là giả vờ ngoan hiền, giả tạo để thao túng người khác.

Đã không thể làm bà vừa lòng dù có cố gắng thế nào, vậy thì lần này, tôi sẽ cho bà thấy “tính tiểu thư xấu xa” thực sự là như thế nào.

Nhắm thẳng vào mục tiêu, tôi ném thẳng nửa con cua đang ăn dở trong miệng về phía Quan Tiểu Nguyệt đang đứng sau mẹ tôi.

Cú ném chính xác trúng ngay mặt cô ta, khiến cô ta hét toáng lên vì giật mình.

Tôi chỉ cười lạnh, nhìn cô ta đầy khinh miệt:

“Một đứa học sinh nghèo đến nhà ăn xin, dựa vào cái gì mà bắt tôi – đại tiểu thư nhà họ Lâm – phải nhường nhịn cô ta?”

“Cô ta là cái thá gì? Tôi bố thí cho cô ta ăn đồ thừa đã là xem trọng lắm rồi!”

“Cả ngày kêu ca này nọ, cứ tưởng mình là nhân vật quan trọng trong cái nhà này à? Có giỏi thì soi gương đi, tự xem thử xem mình có xứng hay không!”

Tựa người vào ghế, giọng tôi hờ hững như thể chẳng hề để tâm. Những lời tôi nói đều là sự thật, nhưng Quan Tiểu Nguyệt lại tỏ ra như vừa bị xúc phạm ghê gớm, mắt đỏ hoe, không nói nên lời vì nghẹn ngào.

Nhưng tôi nhìn ra được — sau vẻ yếu đuối đó, là ánh mắt đầy độc địa đang ráng kiềm nén.

“Làm sao tao lại sinh ra một thứ không biết giáo dưỡng như mày được chứ! Mau xin lỗi cho tao!”

Mẹ tôi gào lên, giọng sắc đến mức như đâm thủng màng nhĩ tôi, nhưng tôi vẫn im lặng, ánh mắt sắc lạnh đảo qua lại giữa bà và Quan Tiểu Nguyệt phía sau, như thể đang hỏi: Tôi nói sai ở chỗ nào?

“Thôi đi, dì ơi.”

Lúc này, Quan Tiểu Nguyệt – người vẫn giả vờ tủi thân – bước lên phía trước, kéo áo mẹ tôi, nước mắt rưng rưng nói:

“Đại tiểu thư nói không sai. Dù con được dì tài trợ, nhưng con vốn dĩ không phải là người sinh ra để sống sung sướng như đại tiểu thư.”

“Con là người ngoài của nhà này, chỉ đáng ăn đồ thừa của người khác.”

Nói xong, cô ta cúi xuống nhặt nửa con cua mà tôi đã ăn dở, như thể hạ quyết tâm rất lớn, không để ý tới mẹ tôi đang ngăn cản, nhét luôn nửa con cua đó vào miệng.

Eww—

Tôi nhìn mà buồn nôn, cau mày lại vì ghê tởm.

Không thể không công nhận, Quan Tiểu Nguyệt đúng là độc ác – để đứng vững trong cái nhà này, để ly gián tôi với mẹ tôi, để giành được lòng thương hại, cô ta thật đúng là không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Chỉ tiếc là cô ta sai một chỗ — mối quan hệ giữa tôi và mẹ tôi chưa bao giờ cần người khác phải phá hoại, bởi từ khi tôi biết nhận thức, bà đã chưa từng dành cho tôi chút tình cảm nào.

Trước đây, tôi luôn thắc mắc: làm gì có người mẹ nào lại không yêu con ruột của mình?

Cho đến tận trước lúc chết, tôi mới biết được sự thật — Quan Thị Hàn, người mà tôi đã gọi là “mẹ” suốt 17 năm qua, không phải mẹ ruột của tôi!

“Nguyệt Nguyệt!”

Mẹ tôi hốt hoảng nhào tới, nhanh chóng móc con cua trong miệng Quan Tiểu Nguyệt ra.

Nhìn Quan Tiểu Nguyệt nước mắt ngắn dài, bà vội ôm chặt lấy cô ta mà dỗ dành không ngừng.

Chờ đến khi cô ta ổn định lại cảm xúc, mẹ tôi mới quay đầu về phía tôi — kẻ “gây họa”.

“Mày đúng là con đĩ độc ác! Mày nghĩ tao không dám dạy dỗ mày đúng không?!”

“Mày nhìn xem mày đã hại Nguyệt Nguyệt thành ra thế nào! Hôm nay tao phải đánh chết mày, con súc sinh này!”

“Để xem cô dám không!”

Ngay khi mẹ tôi giận dữ giơ tay định tát thẳng vào mặt tôi, một tiếng quát lạnh đột ngột vang lên từ cửa ra vào.