“Không… không thể nào…” Anh ta lẩm bẩm, giọng nhỏ như muỗi.

13

Ngón tay chú Trương khẽ chạm vào bàn cảm ứng, thuộc tính tập tin được phóng to ngay giữa màn hình.

Tất cả mọi người đều thấy rõ:

【Người tạo: Tô Niệm】

【Ngày tạo: Ba năm trước】

Thời gian, sớm hơn nhiều so với lúc Trần Mặc gia nhập công ty hiện tại, và còn sớm hơn cả lần đầu anh ta trình bày “dự án nguyên bản” này với lãnh đạo.

Cả phòng xử chìm vào tĩnh lặng chết chóc.

Chú Trương bắt đầu lật trang, từng trang đều là tâm huyết của tôi:

Bản thiết kế kiến trúc ban đầu — Người tạo: Tô Niệm

Mã nguồn thuật toán lõi — Người tạo: Tô Niệm

Phương án tối ưu hệ thống — Người tạo: Tô Niệm

Báo cáo kiểm thử — Người tạo: Tô Niệm

Trần Mặc ngồi sụp xuống ghế, ánh mắt trống rỗng, như một cái xác mất hồn.

Tất cả những vinh quang anh ta hãnh diện, giờ đây đều biến thành bằng chứng thép cho sự ăn cắp trắng trợn.

14

Tôi chậm rãi đứng dậy, lần đầu chủ động lên tiếng trước tòa: “Trần Mặc, anh còn nhớ đêm khuya ba năm trước không?”

Giọng tôi bình thản đến đáng sợ, khiến mọi người đều căng tai lắng nghe:

“Anh ôm tôi khóc, nói mình chỉ là một lập trình viên bình thường, cả đời sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu lên được. Anh cầu xin tôi giúp, nói rằng chỉ cần thành công, anh sẽ dùng cả đời để báo đáp tôi.”

Cơ thể Trần Mặc đột nhiên cứng đờ.

“Tôi đã mềm lòng, đem dự án mà mình tự nghiên cứu suốt một năm trời, tận tay giao cho anh.”

Tôi nhìn gương mặt trắng bệch của anh ta, tiếp tục: “Thậm chí để anh có thể thuận lợi vào công ty mới, tôi đã giúp anh hoàn thiện phương án dự án, tối ưu thuật toán lõi, viết cả tài liệu kỹ thuật chi tiết.”

“Những đêm thức trắng đó, anh nghĩ tôi cùng anh làm việc, nhưng thật ra là tôi đang dọn dẹp mớ rác rưởi cho ‘thành công’ của anh.”

Trong phòng xử vang lên những tiếng thở gấp nén lại.

Giọng chú Trương lạnh lùng như dao mổ, chính xác bóc trần lớp vỏ hào nhoáng của Trần Mặc:

“Sự thật rất đơn giản. Nền tảng của cái gọi là ‘sự nghiệp’ mà ông Trần Mặc tự hào — ‘Hệ thống Thiên Khu’ — toàn bộ kiến trúc ban đầu và mã nguồn cốt lõi đều xuất phát từ thân chủ của tôi, bà Tô Niệm.”

“Ông ta không phải lập trình viên thiên tài.” Ánh mắt chú Trương sắc như kiếm đâm thẳng vào kẻ đã sớm tái mét:

“Ông ta chỉ là một kẻ ăn cắp lửa, một tên trộm đánh cắp thành quả trí tuệ của vợ mình!”

Trên màn hình, lịch sử cập nhật phiên bản hệ thống hiển thị rõ từng lần chỉnh sửa, kèm thời gian và tác giả.

Từ bản 1.0 ban đầu đến bản 3.5 mà công ty đang dùng hiện nay, hơn 90% mã lõi đều mang cùng một cái tên: Tô Niệm.

Còn “đóng góp” của Trần Mặc chỉ là vài chi tiết làm đẹp giao diện và sắp xếp lại chú thích.

Ngay cả gọi là kẻ trộm cũng quá lời — cùng lắm chỉ là một tên bốc vác.

“Tôi… tôi…” Trần Mặc muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng mới phát hiện chẳng thể nói nổi một câu.

Bởi mọi thứ trước mắt đều là sự thật.

Từng dòng code, từng hàm lệnh, từng cấu trúc logic — đều là máu và mồ hôi của Tô Niệm.

Còn anh ta, chỉ là tên lừa đảo mang thành quả của người khác đi lĩnh thưởng.

15

Lúc này, hàng ghế dự thính vang lên tiếng xôn xao.

Vài người đàn ông trung niên mặc vest nhanh chóng rời khỏi phòng xử, trong đó một người vừa bước vừa gọi điện:

“Mở ngay cuộc họp hội đồng quản trị khẩn cấp, dự án của Trần Mặc chắc chắn có vấn đề… tranh chấp quyền sở hữu trí tuệ… lập tức đình chỉ để điều tra…”

Giang Tư Tư cũng tái mét, vội vã đứng dậy rời đi.

Cô ta hiểu rõ, bám theo một kẻ lừa đảo công nghệ, chẳng có kết cục nào tốt đẹp.

Trần Mặc nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra, cuối cùng cũng nhận ra mình không chỉ mất đi người vợ, mà sự nghiệp, danh tiếng, tất cả mọi thứ… đều sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.

Mà người gây ra tất cả, lại chính là “bà nội trợ” mà anh ta luôn coi thường.

Tôi nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của anh ta, trong lòng không gợn chút sóng.

Trần Mặc, đây chính là cái giá của việc anh khinh thường tôi.

“Giả mạo! Đây tuyệt đối là giả mạo!”

Tiếng gào của Trần Mặc xé toạc sự im lặng chết chóc trong phòng xử.

Anh ta như con thú bị dồn vào đường cùng, bật khỏi ghế bị cáo, chỉ tay vào tôi, mắt đỏ ngầu, gân xanh trên trán và cổ giật liên hồi.

“Tô Niệm! Đồ đàn bà độc ác! Chỉ để chia tài sản, cô lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy!”

Anh ta hất tay luật sư Lý Vĩ đang cố giữ lại, rồi gào vào mặt thẩm phán:

“Thưa thẩm phán! Cô ta đang nói dối! ‘Hệ thống Thiên Khu’ là tâm huyết của tôi! Là tôi thức trắng vô số đêm mới làm ra! Cô ta chỉ là một bà nội trợ, cô ta biết gì về lập trình!”

16

Hàng ghế dự thính vang lên vài tiếng cười khẩy mỉa mai.

Ngay cả người ngoại đạo cũng nhìn ra, trước bằng chứng rành rành như thế này, những tiếng gào của anh ta chỉ càng thêm nực cười.

Tôi lạnh lùng quan sát sự vùng vẫy cuối cùng của anh ta, không thèm lên tiếng.

Sự im lặng của tôi, chính là sự khinh bỉ lớn nhất.

ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/ba-noi-tro-phan-cong-sau-ly-hon/chuong-6