Hắn ngáp một cái thật to:
“Nửa đêm nửa hôm, tao không rảnh diễn trò khỉ với mày. Mau bồi thường đi! Mười vạn, thiếu một đồng cũng không được! Không thì hôm nay mày đừng hòng bước thẳng ra khỏi cái hành lang này!”
Xung quanh, hàng xóm xì xào bàn tán, có vài người trong mắt lóe lên tia nghi ngờ, nhưng phần lớn đều bị khí thế hung hăng của tên tóc vàng dọa sợ, không ai dám đứng ra.
Ba người Từ Uyển, Giang Hà, Lâm Hạ thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại treo lên nụ cười đắc ý.
Từ Uyển bước lên một bước, ngồi xổm trước mặt tôi, nhẹ giọng nói:
“Nếu bây giờ cô quỳ xuống, dập đầu xin lỗi chúng tôi ba cái, tôi sẽ đi nói chuyện đàng hoàng với anh ấy, giúp cô bớt phải bồi thường một chút.”
“Cút!”
Tôi nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt dâm đãng của tên tóc vàng lướt trên người tôi, hắn cười hề hề:
“Không bồi thường tiền cũng được mà. Nhìn dáng vẻ cô cũng khá xinh đấy. Không có tiền thì lấy thân trả nợ đi! Ở với anh mấy ngày, biết đâu hai mươi vạn này anh miễn cho.”
Vừa nói, hắn vừa vươn tay định sờ mặt tôi.
“Tránh ra!”
Tôi hất phăng tay hắn, rút điện thoại trong túi ra, bấm số 110.
“Muốn báo công an à?”
Tên tóc vàng giật phắt điện thoại của tôi, ném mạnh xuống đất.
Màn hình lập tức vỡ nát, tắt ngóm.
“Khốn kiếp, cho mặt mũi mà không biết xài!”
Hắn giẫm mạnh chân lên điện thoại, nghiến tới nghiến lui.
“Còn dám báo công an? Tao thấy mày ngứa da rồi!”
Giang Hà và Lâm Hạ thấy vậy cũng xông lên, dùng sức đẩy tôi.
“Ăn trộm còn dám cãi à?”
“Mau bồi thường đi! Đừng ép chúng tôi phải ra tay!”
“Quỳ xuống xin lỗi!”
Tôi bị bọn họ vây kín ở giữa, bị xô qua đẩy lại, tóc tai rối bời, cánh tay đầy vết đỏ.
“Làm gì đấy! Tất cả dừng tay lại!”
Một tiếng quát uy nghiêm vang lên từ ngoài đám đông.
Mọi người lập tức im bặt, tự động tách ra một lối đi.
Hai cảnh sát mặc đồng phục bước nhanh vào.
“Các anh đến đúng lúc lắm!” Tên tóc vàng phản ứng cực nhanh, chỉ thẳng vào tôi nói với cảnh sát:
“Chính là người phụ nữ này! Cô ta trộm đồ có giá trị trong nhà chú tôi, chúng tôi bắt quả
tang. Không những không nhận tội, cô ta còn làm giả giấy tờ nhà đất để gây rối! Chúng tôi
chỉ muốn cô ta bồi thường tổn thất, vậy mà cô ta còn định ra tay!”
Từ Uyển cũng lập tức hùa theo: “Đúng vậy đó, các chú công an. Cô ta từng là bạn thuê
chung với bọn cháu, sinh hoạt không đứng đắn, hợp đồng hết hạn rồi vẫn không chịu đi, còn
trộm đồ… tụi cháu thật sự bất đắc dĩ mới làm vậy thôi…”
“Bịa đặt!”
Tôi tức đến run người:
“Thưa các anh công an, căn nhà này là của tôi.”
“Nhà của cô?”
Tên tóc vàng cười khẩy,
“Các anh đừng nghe cô ta nói nhảm! Tôi mới là cháu của chủ nhà, được ủy quyền quản lý căn hộ này. Giấy tờ nhà đất của cô ta nhìn cái là biết giả rồi!”
Viên cảnh sát dẫn đầu hơi nhíu mày, ông cúi xuống nhặt cuốn sổ đỏ đã bị xé làm đôi trên đất lên, cẩn thận xem xét.
Sau đó ông đứng dậy, nhìn về phía tên tóc vàng:
“Anh nói anh là cháu của chủ nhà, được ủy quyền quản lý căn nhà này. Vậy giấy ủy quyền đâu? Chứng minh thư của chủ nhà, bản sao giấy chứng nhận quyền sở hữu, anh xuất trình ra đây.”
“Chú tôi đi công tác rồi, mấy thứ đó không có mang theo…”
Tên tóc vàng ánh mắt lấp lóe, ấp a ấp úng.
“Vậy chứng minh thư của anh đâu?”
Tên tóc vàng càng hoảng hơn, lề mề mãi không lấy ra được.
Viên cảnh sát không thèm để ý tới hắn nữa, quay sang tôi:
“Cô Ôn Tình, cô nói mình là chủ nhà. Ngoài giấy tờ đã bị xé này ra, cô còn bằng chứng nào khác không?”
Tim tôi khẽ động, nhớ tới túi hồ sơ mà anh giao hàng vừa mang tới.
Ba tôi làm việc trước giờ rất cẩn thận.
Tôi chỉ về phía anh giao hàng vẫn còn đứng đó:
“Thưa anh công an! Túi hồ sơ anh ấy vừa giao không chỉ có sổ đỏ, bên trong chắc chắn còn giấy tờ khác!”
Ánh mắt viên cảnh sát chuyển sang anh giao hàng, anh ta vội vàng gật đầu, lấy từ túi đeo bên người ra chiếc túi hồ sơ đã bị tôi xé, đưa tới:
“Đúng vậy, thưa anh. Người gửi có dặn rõ, bên trong là sổ đỏ và các giấy tờ chứng minh liên quan.”
Viên cảnh sát nhận lấy túi hồ sơ, rút ra mấy tờ giấy bên trong.
Bản sao hợp đồng mua nhà, cùng với các hóa đơn phí quản lý gần đây do chính tài khoản của tôi thanh toán—tên tôi và địa chỉ căn nhà đều ghi rõ ràng, rành mạch.
Sắc mặt tên tóc vàng “xoạt” một cái trắng bệch.
Biết chuyện bại lộ, hắn bất ngờ quay người định chen ra khỏi đám đông bỏ chạy.
Một cảnh sát khác nhanh như chớp lao tới, khống chế hắn tại chỗ.
Viên cảnh sát dẫn đầu trầm mặt xuống:
“Các người, tất cả đưa về đồn cảnh sát!”
Giang Hà và Lâm Hạ lập tức ngồi bệt xuống đất, mềm nhũn như không còn sức.
Chiếc điện thoại trong tay Từ Uyển “cạch” một tiếng rơi xuống, sắc mặt cô ta trắng bệch như tro tàn.
Tại đồn công an, ánh đèn trắng lạnh lẽo soi rõ gương mặt hoảng loạn và nhếch nhác của từng người, không ai giấu nổi sự chột dạ.
Cảnh sát mở trích xuất camera giám sát gắn ở cửa nhà tôi, mọi chuyện xảy ra đều được ghi lại rõ ràng từng chi tiết.
Xem xong đoạn video, gương mặt của viên cảnh sát trực ban tối sầm lại.
“Giờ thì, các người còn gì để nói không?”
“Cảnh sát ơi! Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà!”
Tên tóc vàng là người đầu tiên cúi đầu nhận tội.
Hắn lập tức chỉ vào Từ Uyển, không ngần ngại đẩy hết trách nhiệm qua cho cô ta.

