Ta thở phào, cố gắng giữ khoảng cách với hắn.
Dù sao hắn chê ta bẩn, ta cũng không thể không biết điều.
Tạ Quân cũng không để ý đến ta nữa, chỉ bất chợt ngồi thẳng dậy, chắn giúp ta rất nhiều gió tuyết.
Khi tới gần cổng cung, ta đã hoàn toàn cứng đờ vì lạnh.
Tạ Quân xuống ngựa trước, im lặng bỏ đi.
Chỉ còn ta chật vật trèo xuống từ lưng ngựa.
Chân trái chưa kịp chạm đất, ca ca đã kéo mạnh ta xuống.
Thấy đôi má ta đỏ ửng vì gió lạnh, phụ thân giận đến mức cằm cũng run lên:
“Thẩm Nam Chỉ! Ngươi còn biết xấu hổ không đấy!”
“Tạ Quân là vị hôn phu của muội muội ngươi, ngươi làm sao mặt dày vô sỉ đến thế!”
“Ta còn tưởng ngươi bị lưu đày ở Ninh Cổ Tháp năm năm, đã biết điều hơn rồi, không ngờ… ngươi vẫn ti tiện như cũ!”
Thái Vi đứng sau lưng ông, tay cầm khăn tay lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, như thể nàng ta là người chịu thiệt thòi lớn nhất.
Quyền quý xung quanh ai cũng lộ vẻ khinh bỉ và căm ghét.
Từng ánh mắt, từng lời nói đều đang mắng chửi ta.
Ta muốn nói với họ: ta không có, ta không hạ tiện.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, một cơn đau dữ dội đã ập đến nơi ngực.
Máu tươi cuồn cuộn dâng lên cổ họng, khiến mắt ta tối sầm lại.
Ta biết… ta sắp không trụ nổi nữa rồi.
Phụ thân vẫn chưa hết giận, vung tay tát ta một cái.
Máu từ miệng trào ra, nhuộm đỏ cả ngực áo.
Ta không kịp lau, cắn đầu lưỡi lấy lại tinh thần, cố gắng đứng dậy, lê bước về phía cổng cung.
Gần chút nữa, chỉ cần gần thêm chút nữa.
Thấy ta không phản ứng, phụ thân giận điên, tung cú đá thật mạnh từ sau lưng.
Đạp ta ngã úp xuống đất.
Tuyết lạnh đè lên lưng khiến ta nghẹt thở.
Đau quá.
Nhưng ta vẫn cố dồn chút sức lực cuối cùng, vươn tay bò về phía trước.
Mười đầu ngón tay trầy toạc, máu chảy lênh láng.
Ca ca tức giận, túm lấy ta kéo dậy:
“Thẩm Nam Chỉ, ngươi không nghe thấy lời cha nói sao?”
Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy vết máu loang đỏ trên ngực ta, ánh mắt bỗng hoảng loạn.
“Nam Chỉ!”
Tạ Quân từ đầu phố chạy lại, trên tay ôm một chiếc áo choàng nữ.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, hắn đứng chết trân tại chỗ.
Mãi đến khi ca ca bật khóc kêu tên ta, hắn mới như bừng tỉnh, nhẹ giọng nói:
“Là ta bảo Thẩm Nam Chỉ lên ngựa. Nàng không dụ dỗ ta…”
Vừa lúc đó, ta ngã xuống trước cổng cung, móc từ trong ngực ra đan thư thiết khoán, từng chữ rơi xuống máu:
“Thần nữ Thẩm Nam Chỉ, khẩn cáo thứ nữ của Vệ Viễn Hầu – Thẩm Thái Vi sát hại Quận chúa An Ninh, Vệ Viễn Hầu cùng thế tử ngụy tạo chứng cứ, ép thần nữ chịu tội thay!”
“Hoàng thượng! Thái hậu! Thần nữ có oan!”
Phụ thân, ca ca, và Thẩm Thái Vi đồng loạt tái mặt.
7
Đám quyền quý vây quanh kinh ngạc nhìn ta, rồi chậm rãi chuyển ánh mắt về phía phụ thân và những người đứng sau, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán:
“Hôm nay là thọ yến của Thái hậu, nàng ta lại dám lấy cái chết của Quận chúa An Ninh ra để kêu oan, thật to gan!”
“Nhưng nàng ấy lại lấy ra đan thư thiết khoán… chẳng lẽ nàng ta thật sự bị vu oan? Nếu chuyện năm đó thật sự do Thẩm Thái Vi gây ra… thì Hầu gia và tiểu Hầu gia chính là phạm tội khi quân rồi…”
“Vu oan cái gì chứ! Năm đó tang vật nhân chứng đều đủ, chính Trấn Sơn Vương thân chinh bắt nàng ta!”
“Hơn nữa mưu hại hoàng thân, đó là tội tru di cửu tộc! May mà Hầu gia biết thời biết thế, dứt khoát vạch rõ giới tuyến, không chọn bao che. Nếu không, giờ cả nhà họ Thẩm e là đã bị xử trảm rồi!”
“Ta thấy nàng ta chỉ là cố ý trả thù. Nếu là nữ nhân nhà ta, ta đã sớm gạch tên khỏi gia phả, mặc nàng ta sống chết thế nào thì mặc.”
Sắc mặt phụ thân tái nhợt, giọng nói run rẩy, vội bước đến chắn trước mặt ta:
“Nghịch nữ, ngươi nhất định muốn hại chết cả nhà thì mới hài lòng sao? Mau theo ta về!”
Ta không ngẩng đầu, tiếp tục trườn về phía trước.
Ca ca xông lên kéo ta từ dưới đất dậy, giọng căng thẳng xen lẫn tức giận:
“Ngươi nghe xem người ngoài nói gì về ngươi đi! Chuyện năm đó chúng ta đã không nhắc đến nữa, sao ngươi vẫn không chịu buông tha?”
Ta liếc xéo hắn một cái, cười lạnh:
“Buông? Dựa vào đâu?”
Mỗi đêm nằm xuống, ta lại trở về cái ngày ấy.
Bọn họ ép ta nhận tội, thản nhiên nhìn ta bị trói sau ngựa kéo đi, máu sau lưng chảy dài đến tận khi ta bừng tỉnh.
Nhưng tất cả những đau đớn đó, lẽ ra phải là Thẩm Thái Vi chịu lấy.
Thấy ánh mắt ta đầy băng giá, ca ca thoáng khựng lại, đổi sang giọng điệu khuyên nhủ:
“Sau khi muội đi, phụ thân bị Trấn Sơn Vương chèn ép, đến đâu cũng cúi đầu không ngẩng nổi mặt, ta thì mất hết đường thăng tiến.”
“Ngay cả Thái Vi cũng vì bị muội vu khống mà bị bạn bè trong giới khuê phòng cô lập suốt năm năm.”
“Cả nhà đều vì muội mà chịu bao nhiêu khổ sở, sao muội còn nỡ đẩy cả nhà xuống hố lửa nữa?”
Bên cạnh, Thái Vi giả vờ lau nước mắt, giọng lại cắn răng nghiến lợi:
“Tỷ tỷ, dù tỷ có ghét muội đến đâu, cũng không thể cố ý hại muội như vậy…”
“Chuyện năm năm trước đã sớm điều tra rõ ràng, sao tỷ còn đổ hết lên đầu muội…”
Ta hít một hơi thật sâu, nâng cao giọng, dõng dạc kêu oan:
“Thần nữ Thẩm Nam Chỉ, khẩn cáo thứ nữ của Vệ Viễn Hầu – Thẩm Thái Vi sát hại Quận chúa An Ninh, Vệ Viễn Hầu cùng thế tử ngụy tạo chứng cứ, ép thần nữ chịu tội thay!”
“Cầu xin Hoàng thượng, Thái hậu minh xét!”
Những tiếng bàn tán dồn dập khiến sắc mặt của phụ thân và ca ca ngày càng khó coi.
Bọn họ gấp gáp kéo ta đi, sức mạnh như muốn bẻ gãy từng khớp xương.
Ta giãy giụa, bấu chặt lấy phiến đá lát đường.
Thái Vi giơ chân giẫm lên ngón tay ta, nghiến mạnh rồi lại nghiến thêm, vẫn không khiến ta buông ra.
Phụ thân nổi giận, nhấc chân đạp thẳng vào người ta:
“Nghịch tặc! Nghịch nữ! Năm xưa lẽ ra nên để ngươi chết luôn ở đó! Không bao giờ nên đón ngươi về!”
Tứ chi ta đau nhức đến tận xương tủy.
Một ngụm máu lớn trào ra khỏi miệng, ngón tay rốt cuộc buông lơi.
Ngay lúc ta nghĩ mình không còn chờ được triệu kiến nữa, cổng cung bỗng nhiên bật mở, Lý công công bên cạnh hoàng thượng tất tả chạy ra:
“Dừng tay! Thánh thượng muốn gặp đích nữ của Vệ Viễn Hầu – Thẩm Nam Chỉ! Tiểu thư, mời theo nô tài vào cung!”
Cổng cung vốn huyên náo trong khoảnh khắc liền im phăng phắc.
Hai dòng máu chảy ra từ khóe mắt, ta gắng gượng đứng dậy, hành lễ chuẩn mực:
“Thần nữ Thẩm Nam Chỉ, khấu tạ thánh ân.”
Phụ thân và ca ca kinh hoảng nhìn nhau, sắc mặt tái mét.

