Thấy tôi vẫn mỉm cười hạnh phúc, đồng tử Tống Ly co rút, đột ngột giật mạnh tay tôi, tháo phăng chiếc vòng xuống.

Tôi không ngờ anh ta lại làm vậy, để anh ta cướp được một cách trơ trẽn.

Lâm Nhụy Nhụy bước lên, nhìn chiếc vòng, rồi nhận lấy từ tay Tống Ly, ngắm nghía một lúc.

“Đúng là tinh xảo hơn cái hàng fake tôi mua, nhưng tôi chưa bao giờ dám đeo ra ngoài, sợ bị chê cười.”

“Hàng giả nước ngoài đúng là khác biệt, cầm lên thấy rõ cảm giác hơn hẳn.”

“Hay là… Vãn Ninh, cô chính là Helina? Chính là vị Cố phu nhân truyền kỳ kia?”

Vừa dứt lời, đám người xung quanh liền phá lên cười như thể vừa nghe được câu chuyện cười thế kỷ.

Bởi vì, với họ mà nói – chuyện đó quá hoang đường.

Cố Vân là thiên tài tài chính nổi tiếng toàn cầu, trên thương trường lạnh lùng vô tình, quyết đoán sắc bén.

Còn tôi, ba năm trước vẫn còn là con ngốc lẩn quẩn quanh đám người họ, là kẻ bị Tống Ly hủy hôn ngay tại cục dân chính.

Làm sao có thể là… tôi?

Lâm Nhụy Nhụy cầm chiếc vòng tay, lắc lư trên ngón tay như đang chơi đùa.

“Vãn Ninh, chiếc vòng này nhường lại cho tôi đi, tôi trả cô gấp đôi giá.”

Sợ cô ta làm rơi hỏng vòng, tôi vội nói:

“Trả tôi cái vòng, đây là quà Cố Vân tặng tôi…”

Tôi còn chưa nói hết câu, Tống Ly đã tát mạnh một cái khiến đầu tôi lệch sang một bên, khóe miệng bật máu.

“Câm miệng!”

Tống Ly tức giận nhìn tôi quát lên:

“Giang Vãn Ninh, tên của Cố đại thiếu gia mà cô cũng dám tùy tiện nhắc tới? Cô còn dám bịa chuyện có quan hệ với anh ấy, cô muốn hại chết tôi à?!”

Đám bạn thân của Tống Ly cũng giận dữ nhìn tôi chằm chằm, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Giang Vãn Ninh, cô có biết không, cơ hội đón phu nhân Cố hôm nay là bọn tôi phải cực khổ tranh giành mới có được!”

“Công ty của Tống Ly năm ngoái bị tổng giám đốc Cố thu mua, bây giờ chúng tôi đều phải dựa vào ông ấy để sống. Chỉ có lấy lòng được phu nhân Cố thì Tống Ly mới có thể giữ được vị trí hiện tại.”

“Giờ cô đứng đây bịa chuyện mình có liên quan tới tổng giám đốc Cố, là định hủy hoại cả tương lai của Tống Ly sao?!”

Tôi lau vết máu nơi khóe miệng, từ từ quay đầu lại, đối diện thẳng với ánh mắt của Tống Ly.

Có lẽ ánh nhìn của tôi quá sắc lạnh khiến anh ta hơi nhíu mày, đáy mắt thoáng chút hoảng hốt.

Thấy Tống Ly có phản ứng lạ, Lâm Nhụy Nhụy lập tức lộ vẻ căm tức, chỉ tay vào mặt tôi mắng:

“Giang Vãn Ninh, đúng là đồ vô ơn! A Ly đã đồng ý thu nhận cô rồi mà cô còn không biết điều, được đằng chân lân đằng đầu!”

“Cô có hận A Ly thì cũng không thể dùng kiểu này để trả thù anh ấy chứ?”

Nghe đến đây, tôi như bị kéo về ba năm trước.

Bất kể tôi làm gì, Lâm Nhụy Nhụy cũng luôn xuyên tạc và cố tình giải thích sai trước mặt Tống Ly.

Ban đầu, Tống Ly còn biết phân xử đúng sai.

Nhưng về sau, anh ta bắt đầu tin lời cô ta, rồi quay sang trách móc tôi.

Giống hệt như bây giờ, Tống Ly gằn giọng:

“Đồ đàn bà hay ghen.”

Nhưng lần này, anh ta không nói thêm gì nữa.

Sau vài giây im lặng, Tống Ly lấy ra một tờ chi phiếu 20 vạn, đặt trước mặt tôi.

“Nể tình xưa, tôi sẽ không làm khó cô.”

“Cầm tiền đi mua vài bộ quần áo ra hồn. Nếu cô không muốn trông trẻ thì mấy hôm nữa tôi sẽ tìm cho cô một công việc đàng hoàng.”

“Yên tâm, từ khi tổng giám đốc Cố thu mua công ty, chút tiền này với tôi không là gì cả.”

Dáng vẻ bố thí của Tống Ly khiến tôi buồn nôn.

Xem ra dạo này anh ta sống cũng khá nhỉ.

Giữa ánh mắt sững sờ của mọi người, tôi đẩy tay Tống Ly ra, lấy lại chiếc vòng từ tay Lâm Nhụy Nhụy, mỉm cười nói:

“Không cần đâu, tổng giám đốc Tống, tôi không nhận đồ của người lạ.”

Không thèm để ý tới vẻ mặt tím bầm như gan heo của Tống Ly, tôi xoay người bước đi.

Chưa đi được bao xa, Tống Ly đã túm lấy tay tôi, gằn giọng chất vấn:

“Giang Vãn Ninh, tôi đưa tiền mà cô không cần? Cô có ý gì? Gọi tôi là người lạ?”

Tôi đáp:

“Đã chia tay rồi thì tốt nhất đừng dính dáng gì nữa, để khỏi bị hiểu lầm.”

Tôi chợt nghĩ đến người chồng hay ghen của mình.

Tống Ly liếc nhìn Lâm Nhụy Nhụy, gương mặt lộ vẻ “hiểu rõ mọi chuyện”.

“Ba ngày nữa công ty tổ chức tiệc chào đón tổng giám đốc Cố, tôi định dẫn cô theo mở mang tầm mắt.”

“Nhưng cô phải đi mua bộ đồ cho tử tế vào, đừng để người ta chê cười…”

Không đợi anh ta nói xong, tôi đã lạnh nhạt cắt lời:

“Không cần đâu, cảm ơn.”

Nghe tôi từ chối lần nữa, sắc mặt Tống Ly lập tức sa sầm.

Tay cầm chi phiếu của anh ta khựng giữa không trung, hàm răng nghiến ken két.

“Giang Vãn Ninh, giờ cô cũng giỏi rồi nhỉ, đúng là nghèo sinh kiêu!”

“Cô đã không muốn đi thì thôi, tôi dẫn Nhụy Nhụy theo!”

Nghe vậy, mắt Lâm Nhụy Nhụy sáng rực, lập tức phụ họa:

“A Ly, em nhất định sẽ thể hiện thật tốt, tuyệt đối không làm anh mất mặt!”

Tôi không muốn dây dưa thêm với bọn họ nữa, xoay người bước đi, trước khi rời khỏi chỉ để lại một câu:

“Hy vọng ba ngày nữa, cô vẫn còn tự tin được như bây giờ.”

Tôi nhanh chóng rời khỏi sảnh đón, hít một hơi không khí trong lành, cảm giác buồn nôn trong dạ dày mới dần dịu xuống.

Ba năm trước, khi gia đình sắp xếp cho tôi ra nước ngoài xem mắt, tôi đã cố gắng hết sức, chịu áp lực từ cha mẹ để nài nỉ bạn trai bảy năm – Tống Ly – cùng đi đăng ký kết hôn, định bụng đã to rồi thì chẳng còn đường lui.

Tống Ly đồng ý.

Nhưng tôi không ngờ, ở cửa cục dân chính, tôi không chỉ thấy Tống Ly, mà còn thấy cả bạch nguyệt quang trong lòng anh ta – Lâm Nhụy Nhụy.

“Con của Nhụy Nhụy cần làm hộ khẩu, anh phải cưới cô ấy trước.”

“Đợi một tháng sau có giấy ly hôn, anh sẽ lập tức cưới em.”

“Chỉ là vì đứa bé thôi, em đừng nghĩ nhiều.”

Nhìn Tống Ly nắm tay Lâm Nhụy Nhụy bước vào cục dân chính, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Tối hôm đó, tôi lập tức lên máy bay ra nước ngoài gặp mặt xem mắt.

Một tháng sau, tôi tổ chức hôn lễ với Cố Vân. Một năm sau sinh con đầu lòng.

Gần đây lại mang thai đứa thứ hai. Nếu không phải vì đi cùng Cố Vân về nước bái tổ, tôi cũng không định quay lại.

Lại càng không muốn gặp lại Tống Ly.