“Tưởng rằng tụi em với chị thân thiết, hóa ra chỉ là tụi em tự mình đa tình thôi.”

Tôi nhíu mày, trước đây mỗi bữa chỉ tốn khoảng một hai trăm tiền nguyên liệu.

Lần này ít cũng vài nghìn, tôi còn ngốc nghếch nói là sẽ ứng trước.

Tôi chỉ có thể nói:

“Dạo này túng quá, chắc không đủ tiền mua nguyên liệu.”

Cô ấy bừng tỉnh, nói xin lỗi:

“Xin lỗi chị, là em hiểu lầm chị rồi, cuối tuần em nhất định sẽ đến sớm giúp chị một tay!”

Tối đó, Chu Tiểu Vũ lại hoạt động tích cực trong nhóm đồng nghiệp, hỏi xem có ai kiêng món gì không.

Còn bảo mọi người chuyển tiền trước luôn.

Tôi nhìn đoạn chat nhộn nhịp trong nhóm, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn chút.

Cuối tuần Chu Tiểu Vũ đến muộn, nói là có việc bận, tôi cũng không để ý.

Mọi người ăn rất vui vẻ.

Cuối cùng tôi định trả lại phần tiền dư.

Họ kiên quyết không nhận, còn mỗi người chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng của tôi năm trăm tệ.

Chu Tiểu Vũ cười tươi nói đó là chút lòng thành của mọi người.

Tôi thấy có chút xúc động.

Nhưng vừa dọn dẹp xong bếp buổi tối, tôi đã bị Chu Tiểu Vũ dùng tài khoản cá nhân kéo vào một nhóm tên là “Rút tiền đến hạn”.

2

Lúc mới vào làm, tôi ngây ngô dùng số cá nhân làm số công việc, bị cô bạn thân mắng cho một trận.

Sau đó tôi mới đăng ký một số mới để làm số công việc, về sau mọi người cũng chỉ liên lạc với tôi qua số đó.

Sao giờ lại đột nhiên kéo tôi vào cái nhóm “rút tiền” bằng số cá nhân.

Tôi đâu có gửi tiết kiệm gì đâu.

Tôi nghĩ có khi Chu Tiểu Vũ quên mất đây là số cá nhân của tôi, lỡ tay kéo nhầm.

Tôi đang định nhắn riêng hỏi cô ta thì cô ta đã gửi một tài liệu trong nhóm.

Trong tài liệu ghi chép chi tiết số lần đồng nghiệp đến nhà tôi tụ tập, tiền nguyên liệu mỗi lần, và cả lịch sử chuyển khoản.

Không xem thì không biết, vừa nhìn tôi đã phát hiện suốt ba năm qua, đồng nghiệp đến nhà tôi tụ tập hơn bốn mươi lần.

Những buổi tụ họp ấy, có khi là dịp lễ tết, có khi là ăn mừng đồng nghiệp thăng chức, lần nào mọi người cũng ăn uống vui vẻ, luôn miệng hẹn lần sau.

Tôi không khỏi cảm thán trong lòng, hóa ra quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau, nhiều lúc vẫn rất ấm áp.

Ngay sau đó, Chu Tiểu Vũ liên tục gửi mấy đoạn ghi âm trong nhóm.

“Theo quy định pháp luật quốc gia, kinh doanh ăn uống không có giấy phép là hành vi phạm pháp.”

“Nếu giá trị hàng hóa vượt quá một vạn, sẽ bị phạt gấp hai mươi lần, mọi người cứ dựa theo đó mà đòi bồi thường từ Phương Vân Lộ.”

Giọng điệu đắc ý và cay nghiệt của cô ta khiến đầu tôi trống rỗng.

Những đoạn ghi âm 60 giây cứ nhảy liên tục.

“Chúng ta không chỉ có thể lấy lại tiền nguyên liệu AA đã chuyển cho cô ta trước đây, mỗi người còn có thể nhận thêm mấy vạn nữa đấy.”

“Gửi hơn một nghìn tệ vào ngân hàng ba năm, tiền lãi chẳng được bao nhiêu, để ở chỗ Phương Vân Lộ thì lời to rồi.”

“Mọi người phải biết ơn tôi đấy, nếu không nhờ đề nghị của tôi hồi đó, các người đâu có số tiền này.”

Cô ta còn chỉ dạy mọi người cách ép tôi đưa tiền.

Cô ta gửi cả đống quy định liên quan đến ngành dịch vụ ăn uống.

“Mọi người nhớ đọc kỹ đấy, đừng đến lúc quan trọng lại làm hỏng chuyện, để gom đủ một vạn, chúng ta còn cố tình chuyển cho cô ta dư cơ mà.”

Tôi theo phản xạ lật lại tài liệu, tổng số tiền AA mọi người đã chuyển cho tôi trong ba năm qua.

10.001 tệ, con số được tính toán kỹ lưỡng như một mũi kim đâm thẳng vào tim tôi, khiến tôi đau đến rỉ máu.

“Yên tâm đi, hành vi như cô ta là phải chịu trách nhiệm pháp lý, bồi thường hai mươi lần mới chỉ là cơ bản, nếu để bị cơ quan quản lý thị trường phát hiện, nhà cô ta chắc chắn bị điều tra.”

“Nên cô ta sẽ không dám không trả tiền đâu.”

Nhóm lập tức có người lên tiếng, toàn là những đồng nghiệp ngày thường thân thiết với tôi.

“Nếu không phải vì chuyện hôm nay, tôi đã chẳng muốn chia AA với cô ta rồi, lần nào cũng thu 20, trong khi một suất cơm hộp chỉ có 15.”

“Tiểu Vũ đúng là kế toán, giỏi thật, giúp mọi người kiếm tiền quá giỏi.”

“Đâu như Phương Vân Lộ cái loại người nham hiểm ấy, lần tụ tập cuối còn thu đắt như thế, rõ ràng là muốn chèn ép chúng ta, cứ đợi mà hối hận đi!”

Tôi không ngờ, những đồng nghiệp luôn thân thiện lại có gương mặt như vậy sau lưng.