Chương 1
Ba năm kết hôn, phó quan của chồng tôi – một thiếu tướng – vẫn luôn gọi tôi là “Tiểu phu nhân”.
Tôi thấy khó nghe, chỉ bảo anh ta gọi tôi là “Phu nhân” là được rồi.
Nhưng anh ta vẫn cố chấp không chịu đổi cách xưng hô.
Cho đến ngày kỷ niệm, tôi nhận được một món quà được gói rất đẹp.
Mở ra xem, lại là báo cáo kiểm tra thai sản của một người phụ nữ lạ.
Phần “cha ruột của đứa trẻ” lại ghi tên chồng tôi – Cận Hàn Châu.
Tôi không thể tin nổi, vội vàng đi tìm anh ta để hỏi cho rõ ràng.
Không ngờ lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa anh ta và một người anh em.
“Đứa bé mà Tô Uyển Ngâm mang thật sự là của cậu? Đừng quên cô ta là vợ của chiến hữu
cậu, là vợ của người anh em từng liều mạng cứu cậu!”
“Tôi biết!” Cận Hàn Châu trừng mắt nhìn anh ta, giọng đầy cảnh cáo: “Tôi sẽ chăm sóc để
Uyển Ngâm sinh nở an toàn, sau đó sẽ đưa đứa bé về nuôi dưỡng, rồi đưa Uyển Ngâm ra
nước ngoài, vĩnh viễn không để cô ấy xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Thế còn Ninh Tịch thì sao? Cậu định giải quyết thế nào?”
Ngón tay Cận Hàn Châu khẽ run lên: “Hai người họ sinh gần cùng lúc, đợi Tiểu Tịch sinh
xong, tôi sẽ sắp xếp người đổi hai đứa trẻ.”
“Còn đứa con ruột của chúng ta…” Cận Hàn Châu hít sâu một hơi, khó khăn mở miệng: “Chỉ
có thể trách nó đến không đúng lúc.”
…
Tôi đứng bên ngoài cánh cửa, toàn thân lạnh buốt, tim đau đến sắp nghẹt thở.
Trên đường quay về nhà, tôi vẫn cố tìm lý do để biện hộ cho Cận Hàn Châu.
Không ngờ sự thật lại bẩn thỉu đến vậy.
Tôi lau khô nước mắt đầy mặt, lập tức quay về nhà họ Ninh.
“Ba, bản thỏa thuận ly hôn mà Cận Hàn Châu đưa ba lúc trước còn không?”
Năm đó, khi tôi và Cận Hàn Châu bên nhau, anh ta chỉ là một người lính biên phòng bình thường.
Ai cũng nói anh ta không xứng với tôi, xuất thân thấp kém, sau này có quyền có thế chắc chắn sẽ không giữ được lòng.
Nhưng tôi bất chấp sự phản đối của gia đình, vẫn kiên quyết ở bên anh ta.
Sau đó, Cận Hàn Châu liều mạng lập công, chỉ trong năm năm đã trở thành Thiếu tướng lừng danh ở thủ đô, nhưng vẫn nâng niu tôi trong lòng bàn tay.
Thứ gì tôi nhìn lâu hơn một chút, hôm sau chắc chắn sẽ thấy xuất hiện trên đầu giường.
Tôi vô tình nói muốn ăn gì, dù anh ta vừa kết thúc huấn luyện dã ngoại mệt đến không mở nổi mắt, cũng sẽ lập tức đi mua về cho tôi.
Ngày cưới, anh ta đích thân giao cho ba tôi bản thỏa thuận ly hôn có chữ ký sẵn của mình.
Anh ta nói: “Nếu có một ngày tôi phụ lòng Tiểu Tịch, cô ấy có thể tùy lúc mà bỏ rơi tôi.”
Tôi từng nghĩ bản thỏa thuận ly hôn đó cả đời sẽ chẳng bao giờ dùng đến.
Không ngờ chỉ ba năm, tình yêu của Cận Hàn Châu đã đổi màu.
“Ba sớm đã biết không thể trông cậy vào Cận Hàn Châu. Loại người từ tầng đáy xã hội leo
lên, một khi có quyền có thế thì tâm cũng thay đổi.” Ba nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, thở dài:
“Được rồi, lát nữa ba sẽ bảo luật sư gửi cho con bản thỏa thuận.”
“Tiểu Tịch, dù con muốn làm gì thì cứ làm hết sức mình, ba mẹ sẽ luôn ủng hộ con.”
Rời khỏi nhà họ Ninh, tôi quay về đại viện quân khu.
Vừa mở cửa đã thấy lọ hoa cắm trong nhà vỡ vụn dưới đất, bộ bàn ghế màu ấm mà tôi thích cũng bị vứt hết ra sân.
Ngay cả vườn hoa hồng mà Cận Hàn Châu tự tay trồng cho tôi cũng bị người ta nhổ sạch, thay vào đó là hoa nhài – loài hoa tôi ghét nhất.
Cận Hàn Châu quay người lại thấy tôi đứng chết lặng ở cửa thì vội vàng giải thích:
“Uyển Ngâm mang thai rồi, anh không yên tâm để cô ấy ở nhà một mình nên mới đưa cô ấy
sang đây ở tạm vài hôm, nhưng cô ấy bị dị ứng phấn hoa hồng, cho nên…”
“Nên anh cho người nhổ hết hoa hồng tôi thích nhất?” tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
Trong mắt Cận Hàn Châu lóe qua một tia hoảng loạn nhưng rất nhanh ổn định lại:
“Tiểu Tịch, trước lúc lâm chung, Thành Hạo đã nhờ anh chăm sóc Uyển Ngâm, bây giờ không phải lúc em làm nũng.”
Tô Uyển Ngâm cũng lập tức phụ họa:
“Đúng đó đúng đó! Tiểu Tịch, tôi thật sự không cố ý làm hỏng hoa hồng của cô đâu, tôi dị ứng phấn hoa nặng lắm.”

