3

Tại đồn cảnh sát. Con gái và con rể của Lưu Hà Hoa cũng đến nơi.

Con gái bà ta – Dương Nguyệt – chưa nghe rõ đầu đuôi, vừa bước vào đã túm cổ áo tôi, gào lên:

“Con đĩ này, mày dám đánh mẹ tao à? Láo toét thật đấy!”
“Mày không chỉ phải bồi thường 5000 tệ tiền thuốc men, mà còn phải trả thêm 10.000 tệ tổn thất tinh thần!”
“Không thì, tao với mày không xong đâu!”

Cảnh sát thấy vậy, vội quát lớn:

“Thả tay ra! Ai cho cô dám động tay trong đồn hả?”

Lúc này Dương Nguyệt mới chịu hạ giọng, chạy lại cạnh mẹ, quan tâm hỏi han:

“Mẹ, mẹ có sao không ạ?”

Thật nể! Cả nhà này đúng là một lũ ăn vạ chuyên nghiệp. Đúng kiểu “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.

Tôi lấy điện thoại, mở đoạn video ghi hình ở cửa nhà mình, đưa cho cảnh sát:

“Tôi có camera giám sát, có thể chứng minh chính Lưu Hà Hoa nửa đêm cầm dao đến gõ cửa tôi.”
“Còn tôi thì không hề đánh bà ta. Là bà ta định hắt máu gà vào người tôi, tôi chỉ tự vệ, đá đổ xô máu thôi.”
“Mặt mũi bà ta chẳng có vết thương nào, vậy mà còn định tống tiền tôi 5000 tệ.”
“Loại này chẳng phải có thể bị xử tội gây rối trật tự và tống tiền sao?”

Chưa kịp để cảnh sát trả lời, tên con rể Vương Đông đã đập bàn, chửi tôi om sòm:

“Con đĩ kia! Mày dám nói thêm một câu nữa thử xem, tao không xé cái mồm thối của mày mới lạ!”
“Mẹ tao có cố ý đâu, mày chẳng biết tôn trọng người già gì hết!”
“Mà mẹ tao bị tâm thần phân liệt, bà ấy không biết mình đang làm gì đâu!”

Nói xong, Dương Nguyệt lập tức lấy từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận bệnh tâm thần, đưa cho cảnh sát.

Cô ta cười đắc ý, giật lấy điện thoại của tôi rồi nói:

“Cảnh sát nhìn xem, nửa đoạn sau trong video là bằng chứng rõ ràng. Mẹ tôi lúc đó đang lên cơn bệnh.” “Bà ấy không tỉnh táo, nên không cần chịu trách nhiệm pháp lý đâu.”

Ra là vậy. Cuối cùng cái màn giả điên là để chuẩn bị cho pha lật kèo này.

Vậy thì chẳng phải sau này dù Lưu Hà Hoa có làm chuyện gì xấu, chỉ cần giả vờ phát bệnh là có thể thoát tội hay sao?

Cảnh sát xem xong video, nhìn tờ giấy chứng nhận bệnh mà bất lực khuyên nhủ:

“Nếu không có tổn thất nghiêm trọng, hai bên ký giấy hòa giải rồi về đi.”

Xem ra, ngay cả cảnh sát cũng bó tay trước bà ta. Cầm trong tay tấm ‘kim bài miễn tội’, bảo sao hàng xóm ai cũng né tránh.

4

Ra khỏi đồn cảnh sát, Lưu Hà Hoa nhìn tôi đầy đắc ý, giở giọng hăm dọa:

“Con tiện nhân kia, muốn đấu với bà? Còn lâu!” “Tao cảnh cáo mày, ngày nào chưa đóng tiền thì ngày đó tao còn bám theo mày!”
“Lỡ hôm nào tao ‘lỡ tay’ chém mày chết, tao cũng không phải ngồi tù đâu.” “Khuyên mày nên biết điều, sớm sớm mà nộp tiền đi là vừa!”

Đúng lúc đó, mẹ tôi gọi điện đến. Giọng bà lạnh lùng, có chút trách móc:

“Tiêu Tiêu à, Tiêu Dũng hôm nay ra tù rồi, con đưa nó về chỗ con ở tạm một thời gian đi.”

“Dân làng bây giờ đều sợ nó, không cho nó về làng đâu.”

Im lặng vài giây, mẹ tôi lại nói thêm:

“Mẹ với ba con… cũng không muốn gặp lại nó nữa.”

Tôi chỉ ừ một tiếng rồi cúp máy.

Chẳng phải ông trời đang giúp tôi sao?

Kẻ ác thì phải có kẻ ác hơn trị!

Tôi đạp ga, chạy thẳng đến cổng trại giam.

Khoảnh khắc nhìn thấy thằng cháu – Tiêu Dũng – tôi không kìm được mà mắt đỏ hoe.

Ba năm rồi không gặp.

Thằng nhóc mới 19 tuổi giờ đã cao đến 1m90, trông như một người đàn ông thực thụ.

Thấy tôi lái xe đến, đứng trước cổng mỉm cười đón nó, đôi mắt vốn trống rỗng của nó bỗng rực sáng, như đứa trẻ con, phấn khích chạy ùa về phía tôi.

Nó kích động nắm chặt tay tôi, rụt rè hỏi:

“Cô ơi, sao ông bà nội không đến đón con?”

“Con nhớ ông bà lắm! Mình về nhà luôn đi cô!”

Cả người tôi lập tức cứng đờ, đứng ngây ra không biết nói sao để nó không tổn thương.

Suy nghĩ một chút, tôi xoa nhẹ tay nó, dịu giọng an ủi:

“Ông bà nội đang bận việc đồng áng ở nhà. Cô mới mua nhà mới, để con ở với cô một thời gian nhé?”

Tiêu Dũng vui mừng nhảy cẫng lên:

“Ở nhà mới! Ở nhà mới rồi!”

Trên đường về, tôi không ngừng dặn dò nó:

“Gặp chú bác cô dì thì phải cười chào hỏi lễ phép.”

“Thấy người già đi cầu thang hay xách đồ nặng thì phải chủ động giúp.”

“Gặp trẻ nhỏ thì phải biết chia sẻ đồ chơi, bánh kẹo, tuyệt đối không được bắt nạt ai.”

Tiêu Dũng ngoan ngoãn gật đầu:

“Cô yên tâm, con sẽ ngoan lắm!”

Tôi mỉm cười nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến bộ mặt ghê tởm của mụ già kia – Lưu Hà Hoa.

Tôi hắng giọng, nghiêm nghị bổ sung:

“Nhưng nếu là một bà già tên Lưu Hà Hoa, thì không cần khách sáo đâu.”

5

Chúng tôi vừa về đến nhà. Lưu Hà Hoa lại kéo cả con gái con rể tới gõ cửa.

Tôi chỉ hé một khe nhỏ, nhìn họ bằng ánh mắt chán ghét:

“Lại muốn làm gì nữa đây?”

Tên Vương Đông đột nhiên túm lấy cổ áo tôi, rồi thô bạo đạp cửa xông vào, tay xách theo cái lò than định lôi vào nhà tôi.

Hắn bóp cằm tôi, gằn giọng đe dọa:

“Tiêu Tâm, tốt nhất là cô nên biết điều, mau mau nộp 400 tệ tiền sưởi đi.”

“Không thì ngày nào tụi tôi cũng đến làm phiền!”

“Xem cảnh sát có kiên nhẫn đến bao giờ với mấy chuyện cỏn con này!”

“Huống hồ mẹ tôi có giấy chứng nhận tâm thần, cô làm gì được tụi tôi?”