Dưới khán đài có người cười khúc khích, có người giơ điện thoại chụp hình.

Từng luồng ánh đèn flash chớp vào mặt tôi, bỏng rát như kim chích.

“Bà đang vu khống tôi! Chỉ dựa vào một đoạn video mờ nhòe mà định tội sao?”

“Một đoạn chưa đủ?”

Triệu Tú Vân nhướng mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ khoái trá độc ác,

“Được thôi! Vậy chúng ta xem thêm đoạn nữa! Cho mọi người thấy cô thật sự hạ tiện đến mức nào!”

Bà ta di chuột, dừng lại chính xác ở đoạn tiếp theo.

Trong ảnh thu nhỏ của video, mơ hồ hiện ra một chiếc đèn chùm pha lê sang trọng, cùng góc tường trang trí phong cách châu Âu đặc trưng.

Tim tôi như rơi xuống đáy vực.

Chiếc đèn đó… bức tường đó…

Là biệt thự của sếp!

Trên mặt Triệu Tú Vân là nụ cười thắng thế lạnh lẽo, ánh mắt lướt qua tôi – lúc này mặt không còn chút máu – rồi nhấn nhẹ chuột.

“Nào, để xem lần này, cô lại lăn lộn trên giường thằng đàn ông nào!”

Video bắt đầu phát.

Vẫn là góc máy rung lắc, ánh sáng mờ mờ ám muội.

Nhưng lần này, bối cảnh hiện rõ mồn một – chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ đặc trưng, bức tường viền vàng kiểu Âu sang trọng.

Bên dưới bắt đầu có người thì thầm kinh ngạc.

“Cái này… chẳng phải là phòng khách biệt thự nhà Tổng Giám đốc Lý sao? Tôi từng dự tiệc ở đó mà!”

“Trời ơi, cô ta quay cả video kiểu đó ngay trong nhà của Tổng Giám đốc á?!”

Nụ cười độc ác trên mặt Triệu Tú Vân lập tức cứng đờ.

Bà ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, hai mắt trợn tròn.

“Không thể nào! Không thể nào!”

Bà ta đột ngột quay đầu lại, trong mắt như bốc lửa.

“Lâm Nguyệt! Con tiện nhân này! Cô lén lút chui vào nhà tôi quay cái loại rác rưởi này từ bao giờ hả?!”

Tôi thầm thở phào — bà ta vẫn chưa nhận ra.

“Bà chủ, bây giờ bà thấy rõ chưa? Video này căn bản là…”

“Thấy rõ cái gì?!”

Giọng bà ta sắc như dao, chói tai đến nứt cả màn nhĩ, bà giật lấy máy tính bảng của MC, điên cuồng kéo thanh tua video, cố tìm một đoạn cận mặt rõ ràng để buộc tội tôi.

“Cô đã có mưu đồ từ trước! Cô muốn quyến rũ Thừa Tín phải không?! Ngay cả nhà tôi cô cũng dám mò vào quay cái thứ video dơ bẩn này, cô còn chuyện gì không dám làm?!”

Nhưng bà ta không tìm được bất kỳ khung hình nào có mặt rõ ràng.

“Rầm!”

Bà ta ném mạnh máy tính bảng lên bàn điều khiển.

Chỉ tay vào tôi, ngón tay run lên bần bật vì tức giận.

“Cô tưởng thế là chối được à? Như vậy càng chứng minh cô thâm độc! Cô cố tình chọn bối cảnh là nhà tôi để tạo ra tin đồn với Thừa Tín, muốn mượn cớ thăng chức, leo lên làm bà chủ đúng không?!”

Bà ta lao về phía tôi, bộ móng dài được chăm sóc kỹ càng gần như đâm vào mí mắt tôi.

“Nói! Cô còn bao nhiêu đoạn video kiểu này nữa? Trong văn phòng của Thừa Tín cô có gắn camera không? Đồ đàn bà dâm đãng và nham hiểm!”

Cả hội trường xôn xao hơn bao giờ hết.

“Quyến rũ sếp á? Còn quay cả ở nhà riêng?”

“Cô trợ lý này gan to thật…”

“Tổng Giám đốc Lý biết chuyện chưa vậy?”

Bao ánh mắt đang từ tò mò xem trò vui chuyển sang khinh miệt và dò xét.

Tôi cứng họng, miệng mấp máy nhưng không lời nào thoát ra.

Mọi lời giải thích giờ đều vô dụng.

“Báo cảnh sát! Nhất định phải báo cảnh sát!”

Triệu Tú Vân như hóa điên, gào lên với cả hội trường.

“Tố cáo cô ta đột nhập trái phép! Tố cáo cô ta trộm cắp bí mật thương mại! Cô ta chính là gián điệp do đối thủ cạnh tranh cài vào!”

Bà ta bất ngờ túm lấy cổ áo tôi, sức mạnh khiến tôi nghẹt thở.

“Lâm Nguyệt, tôi nói cho cô biết, cô tiêu rồi! Sự nghiệp của cô tiêu rồi! Cả đời cô cũng tiêu luôn rồi! Tôi sẽ khiến cô không thể ngóc đầu lên nổi trong ngành này! Tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt!”

Trong mắt bà ta là nỗi phẫn nộ thật sự — là cơn điên cuồng của kẻ cảm thấy lãnh địa mình bị xâm phạm.

“Bà chủ, xin bà bình tĩnh lại, thật sự những video này…”

“Im đi! Tôi không muốn nghe cô ngụy biện!”

Bà ta xô mạnh tôi ra, loạng choạng quay lại bàn điều khiển, ngực phập phồng dữ dội.

Đôi mắt đỏ rực của bà ta quét qua hội trường, quét qua tôi, cuối cùng dừng lại ở thư mục chứa các video.

Còn hơn chục đoạn chưa phát.

Trên gương mặt bà ta hiện lên vẻ hung tàn như đang dốc hết sức cho trận chiến cuối cùng.

“Tốt. Rất tốt. Lâm Nguyệt, cô không nhận đúng không?”

Bà ta thở hồng hộc, chuột lia như điên qua từng ảnh thu nhỏ của các video chưa xem.

“Cô tưởng không để lộ mặt thì tôi bó tay sao? Từng đoạn ở đây! Đều là bằng chứng cho sự dơ bẩn của cô!”

Bà ta đột ngột dừng lại.

Chuột đang dừng trên một đoạn video.