Tôi đưa tay lên chặn lại, khóa chặt cổ tay bà ta, rồi vặn mạnh một cái.
“A!” Đinh Huệ đau quá hét lên một tiếng.
“Mẹ! Sao mẹ lại đến đây?”
Tôi quay đầu lại thì thấy Vương Tử Tình chạy từ trong lớp ra.
Theo sau cô bé là một đám học sinh tò mò kéo nhau xem chuyện.
Thấy cảnh tượng đối đầu căng thẳng, vành mắt Vương Tử Tình lại đỏ lên.
Cả người cô bé run lẩy bẩy:
“Mẹ, mẹ đừng làm khó Cô giáo Lý nữa.”
“Con đã chuyển trường năm lần rồi mẹ ơi, con xin mẹ, đừng gây chuyện nữa…”
Đinh Huệ hất tay ra, trong mắt như bốc lửa giận phừng phừng.
“Mày dám nói đỡ cho nó à?”
“Mày bênh nó như vậy, chẳng lẽ nó là mẹ kế mà ba mày tìm ở bên ngoài về cho mày?”
Vương Tử Tình dù sao cũng vẫn là trẻ vị thành niên, không thể chịu đựng nổi những lời suy diễn độc địa như vậy.
Cô bé đứng chết trân, nước mắt tuôn không ngừng:
“Mẹ…”
Trước mặt học sinh, tôi không trực tiếp động tay, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đinh Huệ.
“Bà là phụ huynh, sao có thể nói chuyện với con mình như thế?”
Đinh Huệ như phát điên, quay tay tát Vương Tử Tình một cái như trời giáng.
“Dạy con tôi, không đến lượt cô xen vào!”
Ngay trước mặt bao học sinh, bà ta lớn tiếng quát:
“Cái con họ Lý này xúi con gái tôi nói dối lừa đảo, tôi là phụ huynh, yêu cầu lập tức đuổi cổ cô ta!”
Hiệu trưởng đứng một bên hùa theo:
“Đuổi việc! Ngay lập tức đuổi!”
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Vương Tử Tình bỗng nhiên “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Cô bé níu lấy gấu áo của Đinh Huệ, khóc đến nghẹn cả hơi:
“Mẹ, con không có nói dối…”
“Con có thể cởi đồ ra chứng minh…”
Vừa nói, cô bé vừa run rẩy tay định cởi cúc áo.
“Không được cởi!”
Tôi không thể nhịn thêm được nữa, giận dữ gầm lên:
“Tôi là vợ của Cố Kính Vũ – cấp trên của Vương Gia Dật, tôi không cho phép bất kỳ ai bắt nạt học sinh của tôi!”
“Cố Kính Vũ?”
Đinh Huệ khựng lại hai giây, rồi lập tức cười khẩy, đánh giá tôi từ trên xuống dưới bằng ánh mắt khinh thường:
“Cô là vợ anh ta thì sao, tôi còn là mẹ anh ta đây này!”
Bà ta trợn mắt nhìn Vương Tử Tình:
“Còn không mau lên?!”
“Khoan đã!”
Đúng vào khoảnh khắc đó.
Vương Gia Dật cuối cùng cũng đến, vội vã đẩy đám đông bước vào.
5
Anh ta trông không còn giống với hình ảnh cúi đầu khép nép trước đây trong ký ức của tôi.
Vương Gia Dật mặc một bộ vest đặt may cao cấp, tóc vuốt ngược bóng loáng, mỗi lần giơ tay đều lộ ra chiếc đồng hồ đính kim cương trên cổ tay.
Toàn thân toát ra khí chất “Tổng giám đốc Vương” thành đạt.
Đinh Huệ lập tức nhào vào lòng anh ta:
“Chồng à, anh nhìn xem những người này, chẳng ai để em được yên hết!”
Trong mắt Vương Gia Dật thoáng hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
“Được rồi, không phải anh đến rồi đây sao?”
“Không chịu yên trong nhà, lại chạy ra đây làm loạn cái gì?”
Đinh Huệ vừa ấm ức vừa tức giận, giậm chân một cái thật mạnh:
“Chồng ơi, mau đứng về phía em!”
Bà ta chỉ thẳng vào tôi:
“Chính là con họ Lý kia!”
“Nó không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của em, rõ ràng là không coi em ra gì!”
“Nó coi thường em, chẳng phải là coi thường anh luôn sao?!”
Tôi không thèm để ý đến bà ta, quay người lại cố gắng đỡ Vương Tử Tình đứng lên.
“Đứng lên!”
“Không được quỳ! Con là con người, là con người thì phải có lòng tự trọng, chúng ta không quỳ gối trước bất kỳ ai!”
Thanh thiếu niên là lứa tuổi tâm lý rất nhạy cảm, đang ở giai đoạn hình thành nhân cách, vốn dĩ là thời điểm không nên chịu bất kỳ ấm ức nào.
Chỉ cần nhìn vào bảng quy tắc hành động mà Đinh Huệ đặt ra cho tôi, tôi cũng có thể hình dung được cô bé này đang sống trong một môi trường gia đình áp lực như thế nào.
Dưới sự kiểm soát bệnh hoạn có thể gọi là biến thái của người mẹ, nhận thức của cô bé về thế giới chắc chắn sẽ bị lệch lạc.
Em giống như một cái cây non chưa lớn, chưa đủ khả năng đối mặt với gió mưa một mình.
Nghe tôi nói xong, Vương Tử Tình lao vào ôm chầm lấy tôi, vùi đầu vào vai tôi mà khóc nức nở.
Tôi nhẹ nhàng vuốt lưng em, dịu giọng an ủi:
“Đừng khóc, có cô ở đây rồi, em không phải một mình.”
Thấy vậy, Đinh Huệ như bị phản bội, tức giận đến mức nhảy dựng lên.
Bà ta kéo tay Vương Gia Dật, lớn tiếng yêu cầu xử lý tôi thật nghiêm.
“Chồng à, anh từng nói mọi chuyện của con gái là em quyết định. Bây giờ con nhỏ họ Lý kia là cái thá gì mà dám dạy dỗ con gái chúng ta?!”
“Nó phá hỏng camera của em ngay trước mặt bao người. Nếu hôm nay không dạy cho nó một bài học, sau này em còn làm mẹ kiểu gì được nữa?”
“Anh mau ra tay đi, để nó biết rằng Bắc Kinh này là do vợ chồng mình làm chủ!”
Vương Gia Dật liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt như bị bỏng, lập tức quay đi.
Tôi lập tức hiểu ra — anh ta đã nhận ra tôi là ai.
Nhưng nếu thừa nhận tôi là vợ của Cố Kính Vũ, thì cũng đồng nghĩa với việc phải vạch trần bộ mặt “giả giàu” của anh ta trước mặt mọi người.