Nhưng ngay sau đó, trong lòng tôi lại dấy lên một trận nghi hoặc.

Rõ ràng lúc nãy, anh tôi còn nói tôi thích gì cứ lấy, sao giờ lại thành ra đi “xài chùa”?

Anh tôi dù có keo kiệt, nhưng chưa bao giờ nuốt lời.

Trước đây, có lần anh ấy nói muốn tặng tôi một sợi dây chuyền, tôi trả tiền rồi, hôm sau anh liền chuyển lại toàn bộ vào tài khoản cho tôi.

Chẳng lẽ là do anh quên không dặn quản lý?

Càng nghĩ tôi càng thấy khả năng đó là lớn nhất, bèn nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Tôi liếc nhìn bảng tên trước ngực người quản lý, mỉm cười, định mở miệng giải thích.

Chương 2

“Chị là quản lý Lý Nhạc Tình đúng không? Ông chủ tiệm là anh tôi, chị cứ báo tên tôi cho anh ấy là được, anh ấy sẽ không làm khó chị đâu.”

Nói xong, tôi khẽ đẩy cô ta sang một bên, chuẩn bị rời đi.

Không ngờ, ngay giây sau, một đôi tay từ sau lưng tôi mạnh mẽ kéo giật tôi lại.

Tôi loạng choạng suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

Cơn giận trong ngực lập tức bốc thẳng lên!

Tôi quay đầu nhìn, thấy vẻ khinh bỉ trên mặt Lý Nhạc Tình không hề giảm bớt, ngược lại còn càng lúc càng lộ rõ.

“Cô mà cũng dám nhận là em gái ông chủ bọn tôi? Tôi phì cười đấy! Ông chủ chúng tôi làm gì có em gái!”

Nghe đến đây, tôi khựng lại một giây.

Anh tôi không có em gái? Vậy tôi là cái gì?

Chưa kịp mở miệng phản bác, cô ta lại tiếp lời:

“Có bản lĩnh thì bảo ông chủ đích thân gọi điện đến đây. Nếu không, hôm nay cô đừng hòng bước chân ra khỏi cửa!”

Tôi nhìn điện thoại, thời gian họp đã gần kề.

Không muốn đôi co thêm với cô ta, tôi lập tức gọi cho anh mình.

Nhưng chuông điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác, vẫn không ai bắt máy.

Tôi sốt ruột đến mức chỉ muốn lập tức chạy đến trước mặt anh tôi, túm cổ áo anh ấy hỏi cho ra lẽ xem anh đang làm cái quái gì!

Thấy vậy, Lý Nhạc Tình khoanh tay trước ngực, còn trợn mắt với tôi một cái.

“Còn bày đặt nói là em gái, gọi điện còn chẳng ai thèm nghe. Nói dối không biết nhức lưng à?”

“Giờ cô thừa nhận mình là ăn trộm thì may ra tôi còn nổi lòng tốt, giảm bớt cho cô chút tiền bồi thường.”

Vừa dứt lời, cả cửa hàng liền vang lên một tràng cười nhạo báng.

“Thời nay ăn trộm cũng gan to thật đấy, giữa ban ngày ban mặt mà dám vô tiệm vàng lừa người ta, một món trang sức ở đây cũng đủ tống cổ vào tù mấy năm rồi.”

“Đúng đó, nghĩ sao mà nói một câu ‘tôi là em ông chủ’ là chúng tôi không đoán ra cô là ăn trộm chắc? Nực cười!”

“Nếu là tôi á, trả tiền rồi cút lẹ còn đỡ xấu mặt. Còn cô thì đúng là không biết nhục!”

Tôi kìm nén cơn giận, nhắn tin liên tục chất vấn anh tôi, nhưng từng tin nhắn gửi đi đều như đá ném xuống biển, không thấy hồi âm.

Sự kiên nhẫn của tôi gần như cạn sạch.

Tôi bèn mở ngay khung trò chuyện WeChat với anh tôi, đưa điện thoại ra trước mặt Lý Nhạc Tình.

“Tài khoản WeChat của ông chủ các người chắc chị không lạ gì đâu nhỉ? anh ấy bây giờ bận không nghe máy, đợi chút tôi sẽ kêu anh ấy gọi lại giải thích cho chị, được chưa?”

Tôi còn nhấn ngón tay vài lần lên tên WeChat của anh tôi để nhấn mạnh.

Mấy nhân viên đứng gần đó cũng bắt đầu biến sắc theo động tác của tôi.

Một người khẽ huých tay Lý Nhạc Tình, nhỏ giọng nói: “Không lẽ cô ấy thật sự là em gái ông chủ? Tài khoản WeChat kia giống y chang mà…”

Thế nhưng Lý Nhạc Tình chẳng thèm liếc mắt nhìn, vung tay hất văng điện thoại tôi xuống đất.

Cô ta khoanh tay, trề môi khinh khỉnh, trừng mắt đáp:

“Chỉ với cô mà đòi làm em gái ông chủ? Ông chủ có em gái hay không, tôi là người rõ nhất. Cô tuyệt đối không thể nào là!”

Chương 3

“Cô chắc là đã nhắm vào tiệm vàng của bọn tôi từ trước rồi nhỉ? Ngay cả tài khoản WeChat cũng làm giả giống đến vậy, chỉ để đường hoàng ăn trộm trang sức. Cô đúng là thủ đoạn nào cũng dám dùng!”

Lý Nhạc Tình càng nói càng hăng, rồi phì một tiếng, nhổ nguyên bãi nước bọt lên áo tôi.

“Có người tưởng mặc đồ ra vẻ sang chảnh là che được mùi nghèo hèn trên người chắc? Đây là tiệm vàng, không phải trại tế bần cho ai muốn vào cũng được!”

Những người xung quanh nghe cô ta nói vậy, cũng bắt đầu bớt dè dặt.