Ảo Vọng Tình Thân

Ảo Vọng Tình Thân

Trước ngày cưới, để giúp tiệm vàng của anh trai tăng doanh số, tôi lái xe mấy chục cây số đến chọn bộ ngũ kim và nữ trang hồi môn.

Nhưng trước khi rời khỏi cửa hàng, một người tự xưng là quản lý gọi tôi lại.

“Cô ơi, mấy món trang sức này chưa thanh toán, cô phải trả đủ rồi mới được đi.”

Tôi nghĩ chắc cô ta chưa nhận được thông báo, sợ bị sếp mắng nên mới vậy, bèn cười giải thích:

“Ông chủ tiệm là anh trai tôi, cô cứ báo tên tôi cho anh ấy là được, anh ấy sẽ không làm khó cô đâu.”

Không ngờ quản lý lại hừ lạnh một tiếng, chặn tôi ngay tại cửa:

“Có những người nhìn thì ra vẻ sang chảnh, ai ngờ còn thua cả ăn xin! Đến tiệm vàng ăn không, tưởng đây là trại cứu tế chắc? Nhặt được tí rác rưởi cũng đòi làm từ thiện!”

Nói xong, cô ta quăng cả xấp hóa đơn dày cộp vào mặt tôi.

“Tiền trang sức, phí dọn dẹp cửa hàng, phí tổn thất tinh thần của nhân viên… cộng lại là một trăm vạn, một xu cũng không thiếu!”

Tôi tức đến mức bật cười:

“Anh tôi biết cô dám giở trò với cả em ruột anh ấy không? Số tiền này tôi sẽ không trả một đồng! Có bản lĩnh thì kêu anh ấy đích thân tới đòi tôi!”

Nhưng cô ta chỉ nhếch môi cười lạnh:

“Chồng tôi là con một! Anh ấy có em gái hay không, tôi – còn rõ hơn cái thứ ngoài cuộc như cô!”

Tôi lập tức gọi cho trợ lý:

“Hủy khoản đầu tư vào tiệm vàng của anh tôi đi. Dù gì anh ấy là con một, cũng không cần thứ người ngoài như tôi giúp nữa.”

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]