4
Nhưng khi đó, tôi đã lên kế hoạch sang nước ngoài học thạc sĩ.
Cố Thời Dã cũng phải vào công ty gia đình, tiếp quản sự nghiệp.
Tôi từng nghĩ mối tình này sẽ kết thúc trong lặng lẽ.
Thế nhưng, vào đúng ngày đầu tiên tôi ổn định chỗ ở và đến trường làm thủ tục nhập học, tôi lại nhìn thấy bóng dáng anh ở sân trường.
“Vừa có visa là anh bay sang tìm em ngay.”
Anh đứng dưới gốc cây trước tòa giảng đường, nắm tay tôi. Khi ấy anh vẫn còn là một chàng trai chưa thành thục như bây giờ.
Anh cười có chút ngại ngùng, nhưng lời hứa lại vô cùng chân thành:
“Ngữ An, anh yêu em. Từ giờ trở đi, tất cả kế hoạch cuộc đời anh đều xoay quanh em. Anh tôn trọng ước mơ của em, em cứ yên tâm học hành, hễ có thời gian là anh lại đến thăm.”
Lúc đó, Cố Thời Dã mới bước chân vào thương trường, các lão làng trong công ty chẳng ai chịu phục “thái tử gia” ngậm thìa vàng như anh.
Anh phải nhanh chóng tạo ra thành tích để chứng minh bản thân.
Thế nhưng dù mỗi ngày làm việc hơn 18 tiếng, anh vẫn đều đặn bay hàng chục tiếng đồng hồ mỗi tháng để đến gặp tôi.
Dù chuyến bay có trễ, chỉ cần ôm tôi một cái dưới ký túc xá rồi lại vội vàng ra sân bay, anh cũng không nề hà.
Ba năm yêu xa, tình yêu anh dành cho tôi chưa từng thay đổi.
Dù bên cạnh không thiếu cám dỗ, anh cũng chưa từng để bất kỳ cô gái nào chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi.
Những ám chỉ lộ liễu hay ngấm ngầm từ Đường Nhược Hi, tôi đều nhìn thấu rõ ràng.
Cố Thời Dã có thể là vô tâm, hoặc đang giả vờ không biết, nhưng ánh mắt anh nhìn tôi vẫn còn yêu, anh vẫn chưa vượt qua ranh giới đó.
Tôi hít sâu một hơi, bản thân đã qua cái tuổi hành xử bốc đồng. Tất cả ấm ức trong lòng, chỉ có thể ép xuống thật chặt.
Tình yêu tám năm, tôi muốn cho cả hai thêm một cơ hội.
Mười một giờ tối, tôi nhận được cuộc gọi từ tài xế, khoác áo xuống lầu.
Chiếc Maybach đen đỗ ngoài sân biệt thự, cửa kính sau hạ xuống một nửa.
Tôi vừa định lên tiếng, đã thấy Cố Thời Dã nghiêng đầu ngủ say, má áp vào vai Đường Nhược Hi.
Cô ta đang nhẹ tay vuốt lại tóc mái lộn xộn trước trán anh.
Sắc mặt tôi lập tức trầm xuống.
Đường Nhược Hi nở nụ cười vô tội:
“Chị dâu, ngại quá… em không biết uống rượu, nên tổng giám đốc mới phải uống thay em rồi bị ép đến say…”
“Em đâu thể trơ mắt nhìn anh ấy khó chịu, đành để anh ấy dựa tạm chút…”
Tôi đứng yên, ánh mắt lướt qua cổ Cố Thời Dã đã ửng đỏ vì rượu, rồi dừng lại ở bàn tay Đường Nhược Hi đang đặt trên đùi anh.
“Bỏ tay ra.”
Giọng tôi lạnh như băng.
Đường Nhược Hi không nhúc nhích.
Tôi vòng sang phía bên kia, mở cửa xe, cúi người kéo lấy Cố Thời Dã về phía mình.
Động tác không mạnh, nhưng không cho phép cự tuyệt.
Cố Thời Dã lảo đảo, đầu nghiêng về phía tôi, vẫn chưa tỉnh.
Tôi cúi mắt nhìn cô gái đầy bất mãn trước mặt, khóe môi cong lên đầy chế giễu, đáy mắt hoàn toàn vô cảm.
“Thứ của tôi, chỉ khi nào tôi vứt đi thì người khác mới có tư cách chạm vào.”
“Cô còn trẻ, đừng đi sai đường. Không phải ai cô cũng có thể bám víu, chồng người khác không phải thứ để cô nương tay sờ mó.”
“Đừng để cuối cùng tuổi xuân mất trắng, danh tiếng cũng bị bôi nhọ. Tỉnh sớm một chút đi.”
Nói xong, tôi không thèm nhìn gương mặt trắng bệch của cô ta nữa, nửa ôm nửa dìu Cố Thời Dã xuống xe, gọi tài xế cùng đưa anh về nhà.
Cuối cùng cũng ổn định được người đàn ông hiếm hoi say rượu, nhìn gương mặt quen thuộc khi ngủ say của anh, tim tôi vừa chua xót vừa nghẹn đắng.
Cố Thời Dã chưa từng đưa trợ lý nữ đi xã giao, cũng chưa từng chắn rượu thay ai ngoài tôi.
Vì Đường Nhược Hi, anh đã phá lệ quá nhiều lần.
Tôi chưa từng kiểm tra điện thoại anh, nhưng lần này như có ma xui quỷ khiến, tôi mở máy anh ra.
Có thể thấy, anh nghĩ mình chẳng có gì khuất tất, nên ngay cả tin nhắn cũng không hề xóa.
Đường Nhược Hi đúng là một cô gái rất thông minh.
Ban đầu chỉ là những tin nhắn gửi lúc tăng ca:
“Tổng giám đốc, ngài vẫn đang bận à? Em để cà phê nóng trong phòng trà.”
Bình luận dưới ảnh leo núi tôi và anh chụp đăng lên vòng bạn bè:
“Khúc dốc này nghe nói rất nguy hiểm, ngài cẩn thận nhé.”
Ban đầu là “đã đọc không trả lời”, sau là “cảm ơn”.
Rồi sau đó, cô gái cởi mở hoạt bát ấy bắt đầu chia sẻ phim mới chiếu gần đây, đồ ăn ngon quanh công ty, và Cố Thời Dã bắt đầu phản hồi từng câu.
Tôi thậm chí không nhìn ra rốt cuộc là từ lúc nào, Cố Thời Dã đã cho một người phụ nữ khác cái quyền được vượt ranh giới.
Tất cả đều diễn ra âm thầm, nhưng đều để lại dấu vết.
Dạ dày đột nhiên cuộn lên, vị chua trào lên cổ họng.