Thẩm Diễn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đã không còn kinh ngạc, mà chuyển thành tức giận tột độ vì bị sỉ nhục.

Anh ta siết chặt nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch, môi mím thành một đường thẳng sắc lạnh.

Sắc mặt Lâm Oản Oản trắng bệch, người run lẩy bẩy, theo phản xạ lùi về phía sau Thẩm Diễn.

Tôi phớt lờ tất cả những ánh nhìn như muốn nổ tung kia và cả những lời bàn tán.

Cầm lấy xấp tài liệu trên bàn.

“Tiếp theo, tôi xin công bố một số điều chỉnh về nhân sự.”

Giọng tôi không mang theo cảm xúc nào.

“Nguyên Tổng giám đốc Diễn Hoa Công Nghệ, ông Thẩm Diễn…”

Tôi nhìn về phía anh ta, anh ta cũng nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.

Có giận dữ, có tủi hổ, và… một thứ cảm xúc tôi không thể hiểu nổi.

“…được điều chuyển về tổng bộ tập đoàn.”

Tôi dừng lại một chút, rồi rõ ràng tuyên bố chức danh mới của anh ta:

“Giữ chức… trợ lý của tôi.”

“ẦM ——!”

Phòng họp hoàn toàn bùng nổ!

“Trợ lý á?! Làm trợ lý cho vợ cũ?!”

“Cái này… đúng là xử công khai giữa ban ngày còn gì!”

“Vãi chưởng! Vở kịch lớn nhất năm!”

“Mặt của Tổng giám đốc Thẩm… xanh lè rồi kìa!”

Thân thể Thẩm Diễn khẽ loạng choạng, anh ta chống mạnh tay xuống bàn mới không mất thăng bằng. Nhưng trong đôi mắt từng chất chứa sự dịu dàng hoặc lạnh lùng kia, lúc này chỉ còn ngập tràn lửa giận và nỗi nhục nhã không thể tin nổi.

Lâm Oản Oản hét thất thanh: “Kiều Vy Vy! Cô quá đáng lắm rồi! Rõ ràng là cô đang lấy công trả thù riêng!”

Tôi liếc cô ta một cái, giọng nhàn nhạt: “Cô Lâm Oản Oản.”

Cô ta bị tôi gọi đích danh, toàn thân run lên một cái.

“Xét thấy cô đang đảm nhiệm vị trí Phó Giám đốc bộ phận Quan hệ công chúng, qua đánh giá cho thấy năng lực chuyên môn hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu công việc.”

Tôi lật sang trang tiếp theo của tập hồ sơ.

“Kể từ thời điểm này, chấm dứt hợp đồng lao động.”

“Nói cách khác, cô bị sa thải.”

“Cái gì?!” Lâm Oản Oản như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lắp bắp, “Cô… cô dám?!”

“Bảo vệ.” Tôi nói vào micro, “Mời cô Lâm ra ngoài. Cô ấy cần lập tức bàn giao công việc, đừng làm ảnh hưởng đến những người khác.”

Hai nhân viên bảo vệ cao to lập tức tiến lên, lễ phép nhưng không thể phản kháng.

“Cô Lâm, mời đi theo chúng tôi.”

Lâm Oản Oản hoảng rồi, thật sự hoảng loạn. Cô ta túm lấy cánh tay Thẩm Diễn: “Anh Diễn! Anh mau nói gì đi! Cô ta đang ức hiếp chúng ta kìa!”

Sắc mặt Thẩm Diễn xanh mét, lồng ngực phập phồng dữ dội. Anh ta nhìn cô bị bảo vệ “mời” ra ngoài, nhìn cô tuyệt vọng khóc lóc, hét gọi, nhưng chỉ cắn chặt răng, quai hàm siết chặt mà không hề động đậy, cũng không nói lời nào.

Ánh mắt của anh ta như một con dao lưỡi độc, lạnh lẽo và sắc bén đâm thẳng về phía tôi.

Tôi không né tránh, đón lấy ánh mắt đó bằng vẻ bình thản không gợn sóng.

“Tôi hỏi lại lần nữa — Trợ lý Thẩm, anh có ý kiến gì không?”

Yết hầu Thẩm Diễn giật mạnh vài cái, anh ta trừng mắt nhìn tôi, rồi nghiến răng, từ kẽ răng rít ra hai chữ:

“…Không có.”

“Tốt.” Tôi đóng tập hồ sơ lại. “Tan họp.”

Văn phòng của tôi ở tầng cao nhất của tập đoàn, tầm nhìn rất rộng. Ngay trước mặt là cửa kính sát đất.

Thẩm Diễn được Chu Nhiên dẫn vào.

Anh ta đứng trước bàn làm việc rộng lớn, cả người căng như dây đàn.

“Kiều Vy Vy.” Giọng anh ta khàn khàn, “Rốt cuộc cô muốn gì?”

Tôi dựa người vào lưng ghế, nhìn anh ta.

“Trợ lý Thẩm, đang trong giờ làm việc, vui lòng gọi đúng chức danh.”

Sắc mặt Thẩm Diễn càng u ám, anh ta hít sâu một hơi.

“Chủ tịch Kiều. Cô điều tôi đến làm trợ lý bên cạnh cô… là để sỉ nhục tôi sao?”

Tôi bật cười.

“Trợ lý Thẩm, anh đánh giá mình cao quá rồi.”

Tôi chỉ vào đống tài liệu chồng chất trên bàn.

“Thấy đống đó không? Đều là báo cáo, hợp đồng, đề án cần xử lý.”

“Là công việc mới của anh.”

“Phân loại, tóm tắt, đánh dấu trọng điểm, trước khi tan làm để lại trên bàn tôi.”

“Còn nữa,” tôi cầm điện thoại nội bộ, “pha cho tôi một ly cà phê. Không đường, không sữa.”

Thẩm Diễn vẫn đứng yên tại chỗ, không động đậy.

Tay siết thành nắm đấm, kêu răng rắc.

“Kiều Vy Vy! Cô biết rõ Diễn Hoa là do tôi tự tay gây dựng! Nó như đứa con của tôi! Mà bây giờ cô lại…”

“Thẩm Diễn.” Tôi cắt ngang, giọng lạnh đi hẳn.

“Tôi nhắc anh hai điều.”

“Thứ nhất, Diễn Hoa bây giờ là của tôi. Tôi muốn xử lý thế nào là quyền của tôi.”

“Thứ hai, anh bây giờ là trợ lý của tôi.”

“Hoặc là ra ngoài pha cà phê rồi bắt đầu làm việc.”

“Hoặc,” tôi chỉ tay về phía cửa, “tới phòng nhân sự nộp đơn nghỉ việc, nhận tiền bồi thường rồi đi luôn.”

Lồng ngực Thẩm Diễn phập phồng kịch liệt, ánh mắt như sắp bốc cháy.

Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không nhúc nhích.

Sau đúng một phút im lặng.

Anh ta đột ngột quay người, sải bước ra ngoài.

Cánh cửa bị đóng sầm lại, vang rền như sấm.

Chu Nhiên ló đầu vào: “Tổ tông ơi! Cậu giữ anh ta bên người thật đấy à? Không sợ anh ta quay lại cắn cậu à?”

Tôi cầm ly cà phê Thẩm Diễn vừa nện lên bàn.

Nhấp một ngụm.

“Hương vị… cũng tạm.”

Thẩm Diễn trở thành trợ lý của tôi.

Tin tức chấn động này chỉ cần một buổi trưa đã lan khắp giới kinh doanh thành phố Bắc Thị.

Mạng xã hội lại một lần nữa sập.

Top 5 từ khóa hot search:

#Vợ cũ Thẩm Diễn trở thành cấp trên trực tiếp#
#Thẩm Diễn làm trợ lý cho vợ cũ#
#Lâm Oản Oản bị sa thải ngay tại chỗ#
#Kiều Vy Vy phiên bản đời thực của Nữu Hỗ Lộc#
#Cảnh tát mặt cả mạng xã hội#

Phản ứng của cư dân mạng chia làm hai phe rõ rệt.

“Vãi chưởng! Truyện ngôn tình bước ra đời thật rồi!”

“Chị Kiều đỉnh thật sự! Mấy cú tát này nghe ‘bốp bốp’ luôn!”

“Anh chồng cũ thấy đau mặt chưa? Pha cà phê cho vợ cũ thấy sao?”

“Chỉ mình tôi thấy thương cho nữ thần Oản Oản thôi sao? Bị đuổi giữa đám đông, thật tội…”

“Tỉnh lại đi! Thương tiểu tam làm gì!”

“Kiều Vy Vy tàn nhẫn quá rồi? Ly hôn rồi còn trả thù kiểu này sao?”

“Tàn nhẫn? Nghĩ lại xem ngày xưa cả mạng chửi cô ấy thế nào! Đây là lấy răng trả răng, không phải lấy đức báo oán!”

Chỉ sau một đêm, tài khoản Weibo của tôi tăng thêm mấy triệu người theo dõi.

Hộp tin nhắn riêng nổ tung.

Người hâm mộ cuồng nhiệt có.

Lời chửi rủa cay độc có.

Đề nghị hợp tác cũng có.

Tôi chẳng đọc.