Ông đẩy nhẹ gọng kính, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào: “Về vấn đề ly hôn giữa anh và cô Thẩm, cùng với việc phân chia cổ phần của công ty ‘Triết Viễn Khoa Kỹ’, tôi nghĩ chúng ta cần ngồi lại nói chuyện nghiêm túc.”
Ông rút ra tài liệu đầu tiên từ trong tập hồ sơ, đẩy đến trước mặt Lục Triết Viễn.
“Đây là bản gốc của Thỏa thuận đầu tư thiên thần – năm mươi triệu được ông Thẩm Thiên Thành, tức là cha của cô Thẩm Vi, đầu tư vào ‘Xưởng Triết Viễn’ do anh sáng lập khi đó, dưới danh nghĩa của cô Thẩm Vi. Theo thỏa thuận, cô Thẩm Vi sở hữu 85% cổ phần công ty, còn anh chỉ nắm 15%.”
Lục Triết Viễn trừng trừng nhìn tờ giấy trước mặt, trán bắt đầu rịn mồ hôi li ti.
“Không… không thể nào…”
Luật sư Vương không dừng lại, lại lấy thêm một tài liệu khác.
“Đây là ‘Thỏa thuận ủy thác cổ phần’ được ký cùng lúc với hợp đồng đầu tư. Trong đó quy định rõ: 85% cổ phần do cô Thẩm Vi đứng tên, trong thời gian hôn nhân sẽ ủy quyền cho anh thay mặt quản lý và nắm giữ. Nhưng quyền sở hữu và quyền lợi cuối cùng vẫn hoàn toàn thuộc về cá nhân cô Thẩm Vi. Thỏa thuận này đã được công chứng hợp pháp.”
“Nói cách khác,” luật sư Vương ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như dao, “anh Lục, anh chỉ là một người đứng tên thay. ‘Triết Viễn Khoa Kỹ’, từ đầu đến cuối, đều là tài sản cá nhân của cô Thẩm Vi.”
“Ầm ——”
Lục Triết Viễn như bị sét đánh giữa trời quang, lảo đảo lùi về sau hai bước, ngồi phịch xuống ghế sofa.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, môi run lẩy bẩy, không thốt ra nổi một lời.
5
Cả phòng khách rơi vào một khoảng lặng chết chóc.
Chỉ còn tiếng luật sư Vương lật tài liệu, vang lên rõ mồn một như cứa vào da thịt.
Lục Triết Viễn ngồi ngây ra đó, như thể hồn vía đã bị rút sạch.
Tất cả những gì anh ta từng kiêu ngạo, đế chế kinh doanh mà anh ta tự hào, huyền thoại thành công của anh ta — vào khoảnh khắc này, bị vài tờ giấy mỏng tanh đập tan thành bụi.
Thì ra tất cả những gì anh ta gầy dựng, chỉ là lâu đài cát.
Anh ta không phải “đế vương khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng”, mà chỉ là một tay làm thuê cao cấp, đang thay người khác quản lý tài sản.
Nhận thức này còn đau hơn cả cái chết.
“Không…”
Anh ta đột ngột ngẩng đầu, mắt đỏ rực như thú dữ bị dồn vào đường cùng: “Tôi không tin! Thẩm Vi, là cô giả mạo! Là cô và bố cô thông đồng lừa tôi!”
Anh ta phát điên, lao đến định xé nát đống tài liệu kia, nhưng hai trợ lý phía sau luật sư Vương đã nhanh chóng ngăn lại.
“Anh Lục, xin anh giữ bình tĩnh.”
Giọng của luật sư Vương vẫn rất bình thản, nhưng lại mang theo uy lực không thể chống đối: “Tất cả tài liệu đều có hiệu lực pháp lý, và đã được lưu trữ tại Tòa án Nhân dân Tối cao. Nếu anh nghi ngờ tính xác thực, chúng tôi hoàn toàn sẵn sàng gặp nhau ở tòa.”
“Ra tòa?”
Lục Triết Viễn như nghe thấy trò đùa lớn nhất đời mình, anh ta chỉ tay vào mặt tôi, mặt mũi vặn vẹo, gào lên: “Thẩm Vi! Đồ đàn bà độc ác! Cô dám tính kế tôi! Chúng ta là vợ chồng mà! Sao cô lại đối xử với tôi như thế?!”
Tôi lặng lẽ nhìn anh ta.
“Lục Triết Viễn, khi anh dẫn bồ nhí về, ép tôi ly hôn, mắng tôi vô dụng, sao anh không nhớ chúng ta là vợ chồng?”
“Khi anh cùng bạn thân của mình chế giễu tôi chỉ biết tiêu tiền, âm mưu làm tôi ra đi tay trắng, sao anh không nhớ chúng ta là vợ chồng?”
“Khi anh thản nhiên hưởng thụ tất cả những gì nhà tôi đem lại, rồi quay đầu nói tôi không xứng với anh, sao lúc đó anh không nhớ chúng ta là vợ chồng?”
Tôi nói không lớn, nhưng từng câu như mũi dao đâm thẳng vào tim.
Mỗi câu nói, sắc mặt anh ta lại trắng thêm một phần.
“Tôi…”
Anh ta há miệng, nhưng không thể thốt nên lời nào để phản bác.
“Lục Triết Viễn,” tôi bước đến, đứng đối diện anh ta, cúi đầu nhìn xuống, “tôi tính kế anh sao? Nếu tôi thật sự muốn tính kế anh, ngay từ đầu, tôi đã không để anh động đến một đồng cổ phần nào. Nếu tôi thật sự tuyệt tình, thì ngay lần đầu anh dùng tiền công ty để mua túi, mua xe cho ‘bạch nguyệt quang’ của mình, tôi đã có thể đưa anh vào tù.”
Phải, tôi biết tất cả.
Anh ta tưởng mình che giấu rất kín, nhưng không hề biết rằng, giám đốc tài chính thực sự của công ty là người do bố tôi cử đến.
Mỗi khoản chi bất thường, đều được báo cáo vào hòm thư riêng của tôi ngay lập tức.
Tôi vẫn luôn im lặng, không vạch trần, chỉ vì còn giữ chút tình nghĩa vợ chồng, còn ôm chút hy vọng cuối cùng.
Tôi từng nghĩ, anh ta chỉ là mê muội nhất thời, sớm muộn gì cũng quay đầu.
Cho đến hôm nay, chính tay anh ta đã xé nát toàn bộ hy vọng đó.
6
“Cô… cô biết hết rồi sao?”
Môi Lục Triết Viễn run rẩy, trong mắt đầy sợ hãi và không thể tin nổi.
Đúng lúc đó, luật sư Vương đưa ra tài liệu thứ ba.
Là một bản sao kê dày cộp.
“Anh Lục, đây là toàn bộ các khoản chi tiêu trong ba năm qua mà anh đã thực hiện dưới danh nghĩa công ty cho một người tên là Bạch Duyệt.”
“Trong đó bao gồm: một chiếc Porsche 911 trị giá ba triệu, một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, mỗi tháng năm trăm nghìn tiền ‘trợ cấp sinh hoạt’, cùng hàng loạt túi xách hàng hiệu, trang sức, tổng cộng khoảng 23 triệu 450 nghìn tệ.”
Luật sư Vương đẩy nhẹ gọng kính, lạnh lùng nói thêm:
“Căn cứ theo Điều 271 Bộ luật Hình sự nước ta, hành vi này đã cấu thành tội lạm dụng chức vụ chiếm đoạt tài sản. Với số tiền đặc biệt lớn, mức án cao nhất có thể lên đến hơn năm năm tù giam.”
Choang ——
Chiếc tách trà bên tay Lục Triết Viễn rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Cả người anh ta như xụi lơ, mồ hôi lạnh thấm đẫm áo sơ mi, trông thảm hại chưa từng thấy.