Thẩm Châu Ngọc có tư cách nói không với thất bại.
Còn tôi – đứa con gái từ vùng quê nghèo – thì không.
Một tương lai ổn định quan trọng hơn nhiều lời miệt thị sáo rỗng.
Thế nhưng lần này…
Giọng nói quả quyết của Thẩm Châu Ngọc vang lên rõ ràng:
“Tôi chấp nhận suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa!”
03
Giữa những tiếng xuýt xoa đầy ngưỡng mộ quanh lớp, Thẩm Châu Ngọc quay sang hỏi tôi:
“Giang Minh Nguyệt, chắc cậu thất vọng lắm nhỉ?”
【Còn gì nữa! Giang Minh Nguyệt chắc tức đến mức nghiến nát cả răng rồi!】
【Chính là cảm giác được tuyển thẳng nó đã quá đã rồi! Nghĩ tới cảnh thiên kim tiểu thư bỏ tên lưu manh trường học để cùng nam chính vào đại học là thấy phấn khích giùm luôn á!】
Thẩm Châu Ngọc hít sâu một hơi, cả người khẽ run lên như thể cuối cùng cũng thật sự cảm nhận được việc bản thân đã trọng sinh.
“Thật xin lỗi nhé, suất tuyển thẳng này vốn là của tôi.”
Tôi chỉ khẽ mỉm cười.
“Chúc mừng cậu.”
Mười năm.
Từ mười tám đến hai mươi tám tuổi của kiếp trước, tôi học liên tục từ cử nhân, thạc sĩ đến tiến sĩ, đồng thời không ngừng rèn giũa bản thân trong tập đoàn Cố thị, từng bước từng bước vươn lên.
Còn Thẩm Châu Ngọc thì sao?
Cô ta mãi chơi trò yêu đương rượt đuổi với gã lưu manh trường học – nào là giận dỗi phá thai, nào là bỏ nhà đi, sống như một vở kịch.
Những gì tôi hơn cô ta không chỉ là mười năm học vấn.
Mà là khả năng phán đoán chuẩn xác, là bản lĩnh không sợ hãi trước bất cứ chuyện gì xảy ra.
Một kỳ thi đại học thôi sao?
Ở hiện tại, tôi có thể chắc chắn một điều: nếu không có bất ngờ nào xảy ra, tôi sẽ không thất bại.
Nhưng Thẩm Châu Ngọc lại nghĩ tôi chỉ đang cứng miệng, cô ta nhìn tôi đầy khinh thường:
“Tôi rất mong chờ khoảnh khắc cậu nhìn thấy điểm thi đại học sau hai tháng nữa đấy! Coi thử lúc đó mặt mũi cậu sẽ ra sao!”
Cô ta vô cùng đắc ý, cứ như thể chắc chắn sẽ được xem tôi cười ra nước mắt.
04
Thế nhưng niềm vui của Thẩm Châu Ngọc chưa kéo dài được hết một tiết học thì đã bị dập tắt hoàn toàn bởi sự xuất hiện của Ngụy Nhiên.
Ngụy Nhiên – tên côn đồ khét tiếng, hiện cũng chính là bạn trai của Thẩm Châu Ngọc.
Là tiểu thư duy nhất của hào môn họ Thẩm trong giới kinh thành, ai cũng nhìn ra ý đồ của Ngụy Nhiên khi tiếp cận cô ta.
Hắn giận dữ xông thẳng vào lớp, tung một cú đá mạnh vào bàn tôi:
“Không phải đã nói là sẽ thi cùng một trường với tôi sao? Giờ cô giỡn cái trò gì đây hả?!”
Thẩm Châu Ngọc trừng mắt nhìn hắn, giọng đầy tức tối:
“Tôi việc gì phải nghe lời anh? Với cái học lực của anh thì chỉ có thể vào mấy trường rẻ rách, anh còn mặt mũi nào nói mấy lời đó?!”
Tiếng động quá lớn, học sinh các lớp bên ngoài ùn ùn kéo đến xem.
Nghe thấy giọng Thẩm Châu Ngọc, Cố Thanh Thì từ lớp bên vội lao vào, chắn trước mặt cô ta, ánh mắt lạnh lùng:
“Nếu muốn gây chuyện thì đi ra ngoài. Đây không phải chỗ cho anh phát điên.”
Bị sỉ nhục liên tiếp, Ngụy Nhiên giận đến phát điên, giơ tay chỉ vào Thẩm Châu Ngọc, gào lên những lời thô tục:
“Loại đàn bà như cô mà còn bày trò thanh thuần với thầm mến à? Mấy người có biết không, cô ta nóng bỏng đến phát điên, còn nói sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ trao cái ngàn vàng cho tôi!”
Hắn cười ngặt nghẽo:
“Tôi lần đầu mới thấy có thiên kim tiểu thư nào chủ động đòi lên giường như vậy đấy! Thế không phải là rẻ tiền thì là gì?”
Thẩm Châu Ngọc run rẩy vì tức, nhưng rồi như sực tỉnh, đột ngột chỉ tay vào tôi, hét lớn:
“Là mày đúng không?! Mày không giành được suất tuyển thẳng của tao nên cố ý lôi hắn đến đây để uy hiếp tao, bôi nhọ tao!”
“Giang Minh Nguyệt, mày thật không biết xấu hổ! Mày với hắn rõ ràng cùng một giuộc, đều muốn cướp đi tất cả những gì thuộc về tao!”
Bình luận bay trước mắt sắp nổ tung vì phẫn nộ, tất cả đều đứng về phía cô ta, chửi tôi thậm tệ:
【Bảo sao Ngụy Nhiên biết nhanh thế, chắc chắn là thông đồng với Giang Minh Nguyệt rồi!】
【Kiếp trước thiên kim tiểu thư bị Ngụy Nhiên lừa gạt là điều ai cũng biết, cô ấy vốn trong sáng thiện lương, được gia đình và Cố Thanh Thì nâng niu từ nhỏ, sao có thể ngờ loại người như hắn chứ. Giờ lại thêm một Giang Minh Nguyệt mưu mô xảo quyệt, không trách được cô ấy bị gài bẫy!】
【Đời trước cô ấy đã bị hai người này hại thê thảm, giờ tỉnh ra rồi, xem ra tụi họ sắp tiêu!】
Tôi bật cười vì tức.
“Có ảo tưởng thì đi khám giùm! Suốt tiết học này tôi còn chưa nhích mông khỏi ghế, cô mù chắc? Cái đống rác rưởi do chính cô rước về, giờ định đổ lên đầu tôi à?”
Bạn bè xung quanh nhìn nhau rồi gật gù, ai cũng thấy tôi nói đúng, còn Thẩm Châu Ngọc thì mặt đỏ bừng, cứng họng không nói nên lời.
Ngụy Nhiên bị đuổi đi, nhưng thứ hắn để lại là một đống hỗn độn.
Sách vở của tôi rơi tung tóe khắp nơi.
Tôi lặng lẽ cúi xuống nhặt lên, đúng lúc lại chạm ánh mắt với Cố Thanh Thì, người cũng đang cúi xuống giúp tôi.