Tôi khẽ nhếch môi, “Cố Đình Viễn, anh biết mà, tôi xưa nay không thích đùa.”

Anh ta định nói gì đó, nhưng nhìn vào ánh mắt của tôi, nét mặt anh ta dần trở nên nghiêm trọng.

Một lúc lâu sau, anh ta hỏi: “Tại sao?”

Tôi mỉm cười, không trả lời, cũng không hiểu tại sao anh ta còn hỏi câu này.

Anh ta lại tiếp tục: “Có phải vì anh đi nước ngoài, không thể ở bên cạnh em không?”

“Hay là gần đây anh bận rộn công việc nên lơ là em?”

“Tiểu Tiểu, em xưa nay luôn biết cảm thông cho anh, tại sao bây giờ lại không thể nữa?”

Nói đến đây, ánh mắt anh ta tối sầm lại, “Chẳng lẽ, khoảng thời gian anh không ở đây, em đã quen người khác?”

Khoảng thời gian này tôi đã nhận được biết bao bức ảnh thân mật giữa anh ta và Quan Lộ, tưởng chừng đã đủ chai lì.

Nhưng khi nghe người đàn ông từng gần gũi gối chăn này hoài nghi tôi như thế, tim tôi vẫn nhói đau.

Sự im lặng của tôi dường như khiến anh ta hiểu nhầm.

Sắc mặt anh ta lập tức tái xanh, khàn giọng chất vấn: “Là ai? Nói cho anh biết là ai?”

Tôi lắc đầu, động tác đó khiến anh ta tức giận.

Anh ta bỗng nhiên áp sát tôi, “Đến nước này rồi em vẫn muốn bảo vệ hắn ta sao?”

Tôi không muốn tiếp tục tranh cãi vô nghĩa, “Cố Đình Viễn, không phải ai cũng giống như anh.”

Nói xong câu này, sắc mặt Cố Đình Viễn lập tức trở nên tái nhợt, nhưng vẫn hỏi: “Có ý gì?”

Tôi ném những bức ảnh và bằng chứng mình đã thu thập lên bàn.

Hỏi anh ta: “Tình trạng của đứa trẻ chắc vẫn tốt chứ, nghe nói gần đây nó còn đạp rồi?”

Chương 4

Yết hầu của anh ta khẽ động, im lặng một lúc rồi chậm rãi nói.

“Tiểu Tiểu, em hiểu lầm rồi.”

Tôi nhướn mày, “Ồ?”

“Người phụ nữ này là của Triệu Chiêu, gia đình anh ta ép anh ta phải kết hôn môn đăng hộ đối, không cho phép cưới một cô gái bình thường.”

“Anh chỉ là giúp anh ta chăm sóc.”

“Đúng vậy, là như thế.”

Nếu không tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh ta và Quan Lộ, có lẽ tôi đã tin thật.

Có lẽ thấy như vậy vẫn chưa đủ, anh ta lại tỏ vẻ uất ức nói.

“Anh biết anh đã sơ suất với em, nhưng em cũng không cần thuê người theo dõi anh như thế.”

“Có chuyện gì nói thẳng ra, nói rõ rồi sẽ không có chuyện gì.”

Tôi cười nhạt, “Thật sao?”

Sau đó, ngay trước mặt anh ta, tôi bấm gọi điện cho Triệu Chiêu.

“Alo? Chị dâu… à, Tiểu Tiểu, hiếm khi chị gọi cho em, có chuyện gì không?”

Còn chưa kịp mở miệng, Cố Đình Viễn đã giành lấy lời.

“Triệu Chiêu, trước đây cậu nói ba mẹ không cho Quan Lộ vào nhà, nhờ anh chăm sóc vài ngày, bây giờ chị dâu hiểu lầm rồi.”

“Mau giải thích giúp anh, nếu không chị dâu sẽ ly hôn với anh mất.”

Tôi liếc nhìn vẻ mặt sốt ruột của Cố Đình Viễn.

Chậm rãi hỏi: “Triệu Chiêu, là như vậy sao?”

Triệu Chiêu ngập ngừng, tôi nghĩ nếu không có lần tình cờ gặp nhau ở tiệm trang sức, có lẽ anh ta đã phối hợp che giấu.

Cố Đình Viễn càng trở nên lo lắng, thậm chí có chút bực bội, “Triệu Chiêu, cậu nói đi chứ.”

Im lặng một lúc, Triệu Chiêu mang theo chút áy náy nói: “Xin lỗi Đình ca, Quan Lộ thực sự không liên quan gì đến em.”

Nói xong, anh ta dừng lại, “Đừng giấu chị dâu nữa, như vậy không tốt cho cả hai người.”

“Cậu…”

Chưa đợi Cố Đình Viễn nói xong, tôi đã trực tiếp cúp máy.

Người đàn ông nhìn khuôn mặt tôi với nụ cười như không cười, im lặng không nói.

“Còn gì để giải thích nữa không?”

Cố Đình Viễn nhìn tôi, không thốt nên lời.

Tôi chỉ vào tờ thỏa thuận ly hôn, “Ký đi.”

“Tiểu Tiểu, nghe anh giải thích.”

“Giải thích cái gì? Giải thích anh lén lút có người mới sau lưng tôi, giải thích anh ngoài miệng nói không sinh con nhưng sau lưng đã có con với người khác?”

“Tiểu Tiểu, ít nhất cũng thông cảm cho anh, chúng ta đâu còn trẻ nữa.”

“Có lúc nhìn thấy người ta ba người một nhà, anh thật sự rất ngưỡng mộ.”

“Đợi đứa trẻ chào đời, nó sẽ gọi em là mẹ, đến lúc đó chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc.”

Khi con người ta cạn lời đến cực điểm, họ thực sự có thể bật cười thành tiếng.

“Cố Đình Viễn, tôi chưa bao giờ ép anh ở bên tôi, nếu anh muốn có con, hoàn toàn có thể ly hôn với tôi.”

“Anh sao nỡ ly hôn với em chứ?”

Cố Đình Viễn hét lên, “Chỉ là chuyện một đứa trẻ thôi mà.”

“Anh đảm bảo đứa bé sinh ra, anh nhất định sẽ cắt đứt với Quan Lộ.”

Tôi cười lạnh: “Cắt đứt kiểu gì? Mua thêm cho cô ta một chiếc nhẫn nữa à?”

“… Nhẫn gì?”

“Trước đây không phải anh đã bảo Triệu Chiêu tìm người ở tiệm trang sức tranh nhẫn với Quan Lộ sao?”

Cố Đình Viễn từ từ hỏi: “Người đó là em à?”

Tôi không trả lời, ngược lại hỏi: “Cố Đình Viễn, chẳng lẽ anh không hiểu ý nghĩa của chiếc nhẫn đó sao?”

“Dù anh có cố gắng biện bạch thế nào, cũng không thể phủ nhận rằng anh đã phản bội lời thề cả đời này chỉ tặng nhẫn cho một người.”