Bị ép gả cho kẻ thù không đội trời chung, chúng tôi vẫn như nước với lửa.

Anh có bạch nguyệt quang, tôi có chu sa chí, luôn ngủ riêng phòng.

Thế nhưng vào ngày lễ tình nhân, chúng tôi lại bị kẹt trong cùng một phòng tổng thống.

Anh lạnh mặt cảnh cáo: “Tôi muốn ngủ, không có đồ ngủ, khóa cửa lại hỏng.”

Tôi khinh thường gật đầu: “Yên tâm, tôi có gọi trai bao cũng sẽ không chọn anh.”

Nhưng ngay lúc đó, màn hình hiện lên một dòng bình luận.

【Nam chính đúng là múa mắt cho người mù xem, quyến rũ đến thế mà nữ phụ cứ nghe ngược lại! Phí cả chuỗi body chain kim cương, tai mèo, đuôi sói trong phòng.】

【Vì vậy mới chỉ có thể làm vợ cũ bạch nguyệt quang, nam chính vẫn cần nữ chính biết thấu hiểu để sưởi ấm trái tim.】

【Tiếc là nữ phụ sau khi ly hôn thì gia đình phá sản, sống lang bạt nơi xứ người, đến khi quay đầu lại thì chỉ là hạt cơm thiu chết thảm ngoài đường.】

Ý gì đây?

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu.

Chạm mắt với ánh nhìn đầy tổn thương của Giang Dật.

1

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn khỏi những dòng bình luận.

Buột miệng hỏi: “Không phải định đi ngủ à?”

“Sao lại nhìn tôi như vậy?”

Anh lập tức trở lại vẻ mặt chán ghét quen thuộc, quay đầu đi đầy căm ghét.

“Nhìn loại như cô vài cái thì sao?”

Cơ thể tôi như bị chọc giận theo bản năng.

Tôi phản pháo: “Tôi thì sao chứ?”

Giọng Giang Dật đầy khinh miệt: “Dạng bỏ tiền cũng chẳng ai muốn.”

Nói xong, “rầm” một tiếng đóng sập cửa phòng.

A a a!

Tức chết tôi rồi!

Dòng bình luận nói nhảm!

Đối xử với tôi như thế, làm sao anh có thể thích tôi được!

Tôi nhấc điện thoại, nhất định phải gọi vài anh chàng mẫu nam tới chọc tức anh.

Nhưng năm phút trôi qua, điện thoại vẫn không có tín hiệu.

Tôi gọi đường dây nội bộ của khách sạn, giọng nữ lễ tân lịch sự vang lên: “Xin lỗi quý khách, do mưa lớn phá hủy trạm phát gần đây, tất cả liên lạc đều bị gián đoạn.”

Tôi dập máy.

Bình luận hiện lên đầy vui vẻ.

【Cười chết mất, nam chính sợ nữ phụ gọi trai bao nên bắt khách sạn lắp thiết bị chặn sóng.】

【Nam chính vẫn còn yêu nữ phụ lắm, nhìn cái nút áo sơ mi đen vừa nãy mở tới rốn rồi mà nữ phụ lại không thèm nhìn.】

Hả?

Chẳng phải là nút áo anh bị hỏng sao?

Còn cảnh cáo tôi đừng nhìn bậy nữa mà?

Dòng bình luận lại hiện lên tiếp.

【Cũng phải nói, nữ phụ suốt ngày nói mấy câu tổn thương lòng nam chính, hôm nay nam chính đã tốn bao công sức để cả hai cùng ở chung một phòng.】

【Nữ phụ vẫn là nữ phụ thôi, phải tạo độ tương phản với nữ chính, giờ thì làm nam chính đau lòng để nữ chính đến xoa dịu.】

【Nữ phụ cuối cùng cũng sẽ nhận lấy hậu quả vì sự kiêu ngạo của mình.】

Trái tim tôi khựng lại một nhịp.

Giang Dật có thích tôi hay không thì chưa biết.

Nhưng hình như tôi vừa thấy dòng bình luận nói kết cục của tôi rất thê thảm.

Tôi đẩy cửa phòng Giang Dật ra, định hỏi cho rõ.

A!

Bị thứ trên giường làm chói mắt.

Bình thường Giang Dật lạnh lùng cấm dục là thế, sao lại có thứ này thật vậy?

Đúng lúc đó, cửa phòng tắm mở ra.

Giang Dật quấn khăn tắm, vừa lau tóc ướt bước ra.

Tôi đang cầm chuỗi body chain kim cương giơ trước ngực so thử.

Anh nhìn thấy thứ trong tay tôi, sắc mặt thay đổi.

“Lâm Uyển Uyển, ai cho cô vào?!”

2

Tôi nhướng mày: “Không phải anh ngầm ám chỉ tôi vào sao?”

Giang Dật trừng mắt nhìn tôi một cái, nhưng vành tai lại đỏ lên.

Ồ~

Thú vị đấy.

“Thứ này là gì vậy?”

Tôi lắc lắc sợi dây trong tay.

Giang Dật mím môi, bước lên định giật lấy.

Tôi hơi nghiêng người, ngón trỏ chạm vào ngực anh vẽ vòng tròn, trêu chọc:

“Lấp lánh như này, là tặng tôi sao?”

Giang Dật như bị điện giật đẩy tay tôi ra: “Đừng tự mình đa tình.”

Dòng bình luận rộn ràng.

【Nhiều lúc thấy nam chính cũng giả vờ quá mức, đã định quyến rũ nữ phụ rồi mà còn bảo người ta đừng hiểu nhầm.】

【Thế nên họ mới không hợp nhau đấy!】

【Nhưng tôi lại rất mê couple này, thích nữ phụ kiểu nữ vương, còn muốn thấy nam chính khóc nữa, hí hí.】

Giang Dật sẽ khóc sao?

Ánh mắt tôi trượt từ ngực rắn chắc của anh xuống cơ bụng rõ nét.

Rồi lướt qua phần nổi lên dưới khăn tắm, cuối cùng dừng lại ở phần gốc đùi rắn rỏi.

Thường ngày mặc vest không thấy rõ, giờ mới biết thân hình anh cường tráng thế này.

Nếu anh quỳ gối dưới chân tôi, khuôn mặt đẹp đẽ kia khóc lóc cầu xin, chắc chắn rất kích thích.

“Lâm Uyển Uyển, cô đủ rồi đấy!”

Giọng nam trầm kéo tôi về thực tại, Giang Dật mặt đầy khó chịu nhìn tôi.

“Cô rốt cuộc muốn gì?”

Dòng bình luận cười sặc.

【Không chịu nổi, buồn cười chết mất, ánh mắt nữ phụ vừa nãy y như tôi khi xem mấy nam streamer hở hang.】

【Đúng rồi đó, nam chính sốt ruột rồi, sắp không kìm nổi rồi!】

Tôi liếc trộm bằng khóe mắt.

Ồ~

Xem ra bình luận cũng có phần đúng đấy~

Tôi cúi người về phía anh: “Cái này không phải tặng tôi? Chẳng lẽ là Giang tổng dùng cho mình à?”

Giang Dật hơi lùi lại một bước, cúi đầu lạnh giọng: “Liên quan gì cô?”

Hừ, vịt chết còn cứng miệng.

Hy vọng hôm nay anh không chỉ miệng cứng.

Tôi hơi nheo mắt, tiến lại gần.

Có lẽ cảm nhận được khí thế không đúng, Giang Dật bị ép ngồi phịch xuống ghế sofa.

Hai tay anh chống lên tay vịn, cả người bị tôi bao trùm.

Tư thế này khiến anh có vẻ không còn mặt mũi, Giang Dật cau mày: “Cô định làm gì?”

Tôi nhếch môi, giơ thứ trong tay lên.

“Ai đó khiến tôi hôm nay không gọi được trai bao.”

“Vậy tôi miễn cưỡng để anh ta phục vụ tôi một chút.”

Hơi sững người, Giang Dật lập tức phản ứng, gầm lên: “Cô nằm mơ!”