Mỗi lần nhấn nút, lòng tôi như rỉ máu.
“Tấm ảnh thứ ba! Giá khởi điểm, hai mươi vạn!”
Giọng người dẫn chương trình đầy phấn khích.
Tấm này còn táo bạo hơn, lập tức gây náo loạn cả hội trường.
“Hai mươi vạn!”
“Ba mươi vạn!”
“Năm mươi vạn!”
Những người từng cúi đầu gọi tôi là “chị Tô”, là “ảnh hậu”, giờ lại tranh nhau hét giá, chỉ trỏ vào hình ảnh của tôi trên màn hình và dùng những lời lẽ tục tĩu để bình phẩm.
Tôi nhìn hình ảnh chính mình bị phóng đại lên trên màn hình, dạ dày quặn thắt.
Sau đôi bông tai, đến sợi dây chuyền nơi cổ, vòng tay nơi cổ tay, thậm chí là món đồ kỷ niệm duy nhất mẹ để lại cho tôi…
Tôi tháo từng món một, đưa cho nhân viên kiểm tra tài sản.
“Kiểm tra.”
Giọng tôi đã khàn đặc.
Mỗi khi một món trang sức bị mang đi định giá, khán giả bên dưới lại cười nhạo, khinh bỉ.
Chẳng bao lâu, mọi thứ có thể bán trên người tôi đều đã hết.
“Tô tiểu thư.”
MC cười chuyên nghiệp, nhưng trong mắt rõ ràng là sự thương hại lẫn chờ đợi trò vui:
“Dựa trên kết quả kiểm tra, tài sản còn lại của cô không đủ để thanh toán cho lần điểm thiên đăng tiếp theo rồi.”
Anh ta nhìn tôi, rồi lại liếc sang tấm ảnh trên màn hình.
Trên người tôi giờ chỉ còn lại vài món phụ kiện rẻ tiền, chẳng có giá trị gì.
Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Tôi còn gì để đổi lấy lần điểm thiên đăng tiếp theo?
Chương 4
3
Ngay lúc tôi tưởng mình đã rơi xuống tận cùng địa ngục, Lục Triển Ngôn lại lên tiếng.
“Tô Vãn Ly, tôi có thể giúp cô.”
Anh ta ra hiệu cho trợ lý mang đến một tập hồ sơ, đẩy về phía tôi.
Một bản hợp đồng chuyển nhượng.
“Đây là hợp đồng chuyển nhượng vai nữ chính trong ‘Hừng Đông’.”
“Chỉ cần cô ký vào, nhường cơ hội này cho Tuyết Nhi. Cát-xê là hai chục triệu, sau khi ký tôi sẽ lập tức cho chuyển khoản vào tài khoản của cô.”
“Chừng đó đủ để cô ‘điểm thiên đăng’ hết số ảnh còn lại rồi.”
Hừng Đông… chính là vai diễn mà tôi đã phải bỏ ra nửa năm ròng rã casting, dồn hết đam mê và tâm huyết mới giành được.
Tay tôi bắt đầu run, đầu ngón tay khẽ chạm vào tờ giấy hợp đồng lạnh toát, cả đầu óc tôi rối bời.
Vai diễn này có ý nghĩa thế nào với tôi, Lục Triển Ngôn là người rõ nhất.
Anh ta đang dùng chính thứ tôi trân quý nhất để ép tôi thỏa hiệp.
Tay tôi run rẩy không kiểm soát, tim như bị xé toạc ra từng mảnh.
Giọng người dẫn chương trình vang lên không đúng lúc:
“Tô tiểu thư, xin hãy nhanh chóng quyết định, thời gian đấu giá có hạn.”
Đúng lúc tôi đang giằng xé trong lòng, Lâm Tuyết Nhi bước đến cạnh tôi, gương mặt đầy vẻ áy náy và quan tâm đúng lúc, đúng mức:
“Chị à, sao chị cứ cố chấp như vậy? Em biết vai này rất quan trọng với chị, nhưng chuyện mấy tấm ảnh còn quan trọng hơn mà.”
Cô ta quay sang Lục Triển Ngôn, giọng ngọt ngào như mật:
“Lục tổng, hay là… em trả giúp chị ấy đi? Tuy chị ấy lúc trước luôn nhắm vào em, nhưng dù sao thì… cũng từng là chị em một nhà…”
Bên dưới sân khấu lập tức rộ lên những tràng vỗ tay tán thưởng:
“Trợ lý Lâm đúng là người tốt!”
“Nghe nói Tô Vãn Ly thường hay chèn ép cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn lấy đức báo oán!”
“Đúng vậy, nhìn Tuyết Nhi hiền lành bao nhiêu, còn có người… ngoài mặt xinh đẹp, trong lòng thì độc ác!”
Những lời mỉa mai cứ như kim châm đâm thẳng vào tai tôi.
Tôi nhìn lên màn hình, nơi sắp chiếu tấm ảnh kế tiếp — nếu để đến đoạn video bị lộ, hậu quả còn tệ hơn gấp bội.
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi cầm bút, ký tên mình vào bản hợp đồng.