9

Sáng hôm sau, tôi đến cục dân chính lúc đúng 9 giờ.

Tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn tất mọi việc.

Còn phải đến bệnh viện đặt lịch phẫu thuật nữa.

Nhưng không ngờ… Chu Thanh Vũ đến sớm hơn tôi.

Thật nực cười.

Đến cả một phút cũng không muốn đợi thêm nữa sao?

Chúng tôi im lặng lấy số thứ tự.

Ngồi đợi nhân viên gọi tên.

Việc phân chia tài sản đã được thống nhất từ trước, cả hai cùng xác nhận tình cảm đã rạn nứt.

Thủ tục xử lý nhanh chóng.

Chỉ là phải đợi một tháng sau mới được nhận giấy chứng nhận ly hôn.

Một tháng nữa, có lẽ tôi cũng vừa kịp xuất viện.

Vừa bước ra khỏi cổng cục dân chính, tôi đã thấy Nhạn Nguyệt Khê đứng chờ anh ngay trước cửa.

Thấy tôi, cô ấy khẽ cụp mắt xuống:

“Cô Phương, xin lỗi…”

Tôi mỉm cười, không nói gì.

Lẽ nào tôi phải trả lời: “Không sao đâu” sao?

Biết rõ là không nên, mà vẫn cố chen vào.

Vậy thì nói lời xin lỗi… còn có ý nghĩa gì nữa?

10

Tôi đi thẳng từ cục dân chính đến bệnh viện.

Y tá làm thủ tục nhập viện hỏi tôi:

“Người nhà đâu ạ? Ca phẫu thuật này cần người nhà ký tên.”

Tôi há miệng, cổ họng khô rát.

Người nhà ư?

Trừng Trừng tôi đã gửi cho mẹ chăm sóc. Không dám nói lý do.

Mà tôi thì… vừa mới ly hôn.

“Không có người nhà. Xin lỗi, tôi có thể tự ký.”

Y tá nhìn tôi, như đã hiểu ra điều gì.

Chị ấy thở dài nặng nề:

“Không sao đâu, bây giờ tỉ lệ chữa khỏi ung thư vú cũng khá cao rồi.”

Lời an ủi của y tá chẳng khiến tôi nhẹ lòng hơn chút nào.

Ngược lại, nó như một cây kim nhỏ, chọc thủng lớp bình tĩnh mà tôi cố giữ từ nãy đến giờ.

Tôi hít sâu một hơi, cố kìm cơn xúc động đang cuộn lên trong lòng, giả vờ bình tĩnh hỏi:

“Ca mổ sớm nhất có thể thực hiện khi nào?”

“Sáng mai nhé. Hôm nay chị cần làm vài bước chuẩn bị trước phẫu thuật.”

Y tá đưa cho tôi một xấp giấy:“Chị ra quầy thu ngân đóng viện phí trước, rồi đi làm các xét nghiệm.”

Chị ấy như sực nhớ ra điều gì, lại hỏi:“Chị đi một mình… có làm được không?”

Tôi khẽ gật đầu.

Tôi cầm lấy xấp giấy xét nghiệm một cách máy móc, từng bước, từng bước hoàn thành các thủ tục.

Đóng viện phí, lấy máu, siêu âm, đo điện tim…

Làm xong hết mọi xét nghiệm, quay lại phòng bệnh thì trời đã xế chiều.

Điện thoại đột ngột đổ chuông — là mẹ gọi đến.

“Cẩm Ninh, Trừng Trừng hơi sốt rồi, bao giờ con về?”

Giọng mẹ có phần sốt ruột.

Tim tôi chùng xuống một nhịp.

“Mẹ… con… con tối nay không về được. Chắc vài hôm nữa mới về.”

“Có chuyện gì sao? Bên đó có chuyện gì xảy ra à?”

Mẹ lập tức nhận ra sự bất thường trong giọng nói của tôi.

Tôi cắn môi, ngập ngừng vài giây rồi vẫn quyết định giấu mẹ.

“Không có gì đâu mẹ, con chỉ đi công tác đột xuất thôi.”

“Thật không sao chứ?”

Mẹ vẫn bán tín bán nghi.

“Thật sự không sao ạ. Mẹ cứ yên tâm chăm Trừng Trừng, vài hôm nữa con về.”

Tôi cố kìm tiếng nghẹn trong cổ họng, rồi cúp máy.

11

Ngày hôm sau, sau khi ca phẫu thuật kết thúc.

Mùi thuốc sát trùng vẫn còn vướng nơi cuống họng, áo mổ dính chặt sau lưng vì mồ hôi lạnh ướt sũng.

Điện thoại trong túi rung lên liên hồi.

“Phương Cẩm Ninh, em điên rồi sao?!”

Giọng Chu Thanh Vũ lạnh như băng.

“Anh biết ly hôn là có lỗi với em, nhưng em vứt con cho mẹ rồi mặc kệ à?”

Tôi nhìn ánh sáng lóa mắt trước mặt, cơn choáng sau mổ mỗi lúc một nặng.

Vừa định lên tiếng, y tá đã đẩy xe thuốc đến:“Cô Phương, sau mổ phải nằm yên ít nhất sáu tiếng, cô không thể…”

“Phẫu thuật gì vậy?!”

Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng ghế đổ loảng xoảng:

“Em đang nằm viện à?!”

Tôi luống cuống định tắt máy, nhưng tay run đến mức không chạm trúng nút.

“Phẫu thuật ung thư vú không phải tiểu phẫu đâu, chị phải chú ý.”

Y tá vừa điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho tôi, vừa nhắc nhở.

Hơi thở của Chu Thanh Vũ bỗng trở nên rất nhẹ, giống như bị ai đó bóp nghẹt cổ.

Khi tôi mở mắt lần nữa, anh đang ngồi nơi ánh sáng hắt vào, ngược sáng, trông mờ mờ.

Mắt anh đỏ hoe.

“Ung thư vú giai đoạn hai…”

Anh đọc bệnh án, giọng như đang nhai nát từng mảnh thủy tinh.

“Phương Cẩm Ninh, em thà để hộ lý ký giấy mổ cũng không muốn nói với anh sao?”

Tôi nhìn tập hồ sơ nhàu nát trong tay anh, chỉ thấy mệt mỏi.

“Giờ anh hỏi tôi với tư cách gì?”

Tôi đưa tay với ly nước đầu giường, kim truyền dưới làn da tái nhợt khẽ giật lên từng nhịp.

“Là chồng cũ? Hay… hôn phu của cô Nhạn?”

“Chúng ta vẫn chưa ly hôn. Tối nay anh sẽ đến đón Trừng Trừng. Mẹ em mà biết con không có ai chăm sẽ lo lắng lắm.”

Chu Thanh Vũ vừa giúp tôi cầm cốc nước, vừa bình thản nói.

Cứ như thể không nghe thấy chút mỉa mai nào trong lời tôi vừa nói.

Tôi bèn nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.Tôi không muốn bận tâm đến lòng tốt giả tạo đó nữa.

12

Tôi không ngờ mình lại thiếp đi thật.

Khi tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai.

Y tá đến thay bình truyền mới:“Cô Phương, chồng cô đối xử tốt thật đấy.”

Tôi chỉ mỉm cười, không định giải thích điều gì.

Chu Thanh Vũ bước vào:“Anh mới về lấy vài bộ đồ sạch cho em.”

Chu Thanh Vũ vừa khéo đẩy cửa bước vào.

Trên tay anh còn xách theo một bình giữ nhiệt.

Phía sau là Nhạn Nguyệt Khê.

“Là canh gà Nguyệt Khê nấu cho em.”

Ánh mắt y tá thoáng sửng sốt, nhìn lướt qua cả ba chúng tôi.

Tôi tốt bụng giải thích:

“Chị hiểu nhầm rồi. Một tháng nữa, anh ấy sẽ là chồng cũ của tôi. Còn đây là vị hôn thê của anh ấy.”

Cả hai người họ đồng loạt biến sắc.

“Chị Cẩm Ninh, em chỉ đến thăm chị thôi… Hy vọng chị mau chóng hồi phục.”

Tôi thấy Chu Thanh Vũ khẽ siết lấy tay cô ấy. Trong lòng tôi không khỏi chua xót.

“Cẩm Ninh, Nguyệt Khê thật lòng quan tâm em.”

Tôi quay mặt đi không đáp.

“Chị nhớ nghỉ ngơi. Một tuần nữa là có thể xuất viện rồi.”

Y tá dặn dò xong, lại nhìn Chu Thanh Vũ một cái thật sâu, rồi rời khỏi phòng.

Chu Thanh Vũ lúng túng cầm lấy quả táo trên bàn, bắt đầu gọt.

“Nếu không thích canh gà, mai anh bảo Nguyệt Khê hầm canh chim bồ câu.”

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy ngón áp út của anh…

Anh đang đeo một chiếc nhẫn mới.

Hôm sau, anh quả thật lại xách theo bình giữ nhiệt tới.

Phía sau vẫn là Nhạn Nguyệt Khê, mặc nguyên bộ đồ Chanel sang trọng.

Trên bề mặt canh trắng sữa, vài quả kỷ tử nổi lềnh bềnh. Tôi múc một thìa lên, lại đặt xuống: “Tanh quá.”

“Sao lại thế được?”

Nhạn Nguyệt Khê bất ngờ nắm lấy tay tôi đang cầm muỗng.

Chiếc nhẫn kim cương lạnh buốt chạm vào da tôi, đau rát.

Cô ta… đang tuyên bố chủ quyền.

Tôi ngước mắt nhìn thẳng cô ta.

“Anh Thanh Vũ canh lửa suốt bốn tiếng liền, ba giờ sáng còn dậy xem lại nhiệt độ.”

Tay tôi run lên, muỗng canh văng ra, hất cả lên váy trắng của Nhạn Nguyệt Khê.

Chu Thanh Vũ lập tức bật dậy xem tình hình.

Nhưng khi thấy mu bàn tay tôi bị phỏng đỏ, anh đột ngột khựng lại.

Nhạn Nguyệt Khê lấy khăn tay định lau cho tôi, anh lại nghiêng người, né tránh.

Ngày thứ ba là canh gà hoa đông trùng hạ thảo.

Chu Thanh Vũ đưa chén canh tới gần, tôi ngửi thấy mùi hoa dạ lan hương bám trên tay áo anh.

Y hệt mùi nước hoa sau tai của Nhạn Nguyệt Khê.

Tôi nhăn mặt, quay đầu sang chỗ khác.

“Trừng Trừng tối qua mơ gọi mẹ.”

Anh bất chợt nói.

“Em phải mau khỏe lại.”

Tôi siết chặt thìa đến trắng cả đốt ngón tay.