Việc tôi và Phó Tự ở bên nhau là vì ba tôi lấy chuyện từng tài trợ anh ấy ra uy hiếp.
Vì thế, anh ấy bất đắc dĩ chia tay với mối tình đầu.
Khi biết hết mọi chuyện, tôi chủ động đề nghị buông tay để anh rời đi.
Thế nhưng Phó Tự lại thô bạo hôn tôi, cắn đến mức môi tôi bật máu, rồi cười khẽ:
“Giả vờ gì thế, thánh nữ nhỏ?” “Chẳng phải đây là điều cô mong chờ từ lâu sao?”
Năm hai đại học, mối tình đầu của anh ấy chuyển trường về nước. Phó Tự vì muốn ở bên cô ta mà hết lần này đến lần khác bỏ rơi tôi.
Lần cuối cùng là hôm tụ họp câu lạc bộ.
Phòng bao bốc cháy, anh ấy không do dự kéo tay người cũ chạy thoát. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng anh rời đi, đã quá quen rồi.
Tôi lê cái chân vừa trẹo ra khỏi đám cháy cuối cùng. Sau đó, tôi đồng ý với giáo sư sẽ đi du học trao đổi.
1
Tôi là người cuối cùng bước ra từ đám cháy. Tóc tai rối bời, mặt mũi và người đầy bụi bẩn, đi đứng cũng khó khăn.
Trong số mọi người, tôi trông là thảm hại nhất.
Lớp trưởng thấy vậy, vội vàng ra lệnh: “Mau, hai người đến đỡ cậu ấy!”
“Này, cổ chân cậu sưng to như thế, phải đi viện ngay đấy!”
Tôi được dìu ngồi xuống bậc thềm, cổ chân sưng đau đến mức không dám động đậy. Lớp trưởng nhíu mày, ánh mắt lướt qua đám đông, cuối cùng dừng lại ở chỗ Phó Tự, bước tới.
“Chuyện gì vậy? Hai người đang giận nhau à? Bạn gái bị thương mà không thèm quan tâm?”
“Thôi, đừng đùa nữa, cậu chẳng phải có xe sao?” “Mau đưa cô ấy đi viện đi, vết thương này không thể chậm trễ.”
Phó Tự như không nghe thấy gì.
Mạnh Tâm đứng phía sau anh, khẽ kéo tay áo anh. “Phó Tự, nếu cậu bận thì đi trước đi… Tôi lạnh quá, muốn về trường trước.”
Nói xong, cô ta còn ho khẽ vài tiếng.
Anh cau mày, cởi áo khoác trùm lên người cô ta. “Cảm rồi à?” Mạnh Tâm gật đầu: “Một chút thôi.”
Cô ta mặc kệ để anh cúi xuống kéo dây kéo áo cho mình.
Cả sân bãi im phăng phắc, ánh mắt mọi người lén lút liếc về phía tôi. Đa phần là thương hại.
Dù sao thì bạn trai thản nhiên lo lắng cho người yêu cũ trước mặt bạn gái hiện tại cũng không phải chuyện thường thấy.
Phó Tự nắm tay cô ta, quay lưng rời đi. “Về trường gì chứ.” “Trước giờ cậu bị cảm chỉ truyền nước mới khỏi, đi bệnh viện trước đã.”
Lớp trưởng gượng cười, cố kiềm cơn giận, gọi anh lại: “Dù gì cũng đến viện rồi, tiện thể đưa thêm một người đi không được à?” “Huống chi người ta cũng đâu phải người xa lạ.”
Phó Tự khẽ ngước mắt, giọng lạnh tanh xen chút châm chọc: “Phiền quá rồi đấy?”
“Mấy người không biết gọi xe cho cô ấy à?” “Phải để tôi nói thẳng là tôi không muốn chở cô ta theo à?”
Lớp trưởng nghẹn lời: “Cậu…!”
Phó Tự không buồn để tâm, kéo Mạnh Tâm lên xe.
Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng nhìn tôi một lần.
2
Phó Tự cố tình khiến tôi mất mặt trước đám đông.
Một tuần trước là kỷ niệm một năm yêu nhau của chúng tôi. Nhưng anh ấy đã từ chối lời mời hẹn hò của tôi.
“Em không nói trước với anh.”
Tôi sững người, siết chặt điện thoại.
“Gì cơ?”
Giọng anh vang lên lạnh lùng trong ống nghe, càng khiến cảm xúc thêm xa cách.
“Ngày mai anh đã hứa với A Tâm là sẽ đi xem triển lãm tranh với cô ấy.”
“Cô ấy mới về nước, không quen ai, chỉ có thể tìm anh.”
“Kỷ niệm để lần sau đi nhé, Kiều Nguyện. Năm sau nhớ nhắc anh trước.”
Tôi cảm giác như vừa nghe được một câu chuyện cười đầy chua chát.
Anh ta không nhớ ngày kỷ niệm. Thậm chí còn dành ngày đó để đi chơi với người yêu cũ.
Hôm sau, như tự hành hạ bản thân, tôi vẫn đến buổi triển lãm ấy.
Đứng từ xa, tôi thấy Phó Tự choàng khăn cho cô ta, cô ta thì khoác tay anh. Cả hai thân mật như chưa từng chia ly.
Cho đến khi có một người đàn ông bước tới bắt chuyện:
“Cô Mạnh, cô cũng về nước rồi à?”
“Lâu quá không gặp, đây là bạn trai cô à?”
Có lẽ vì cảm giác tủi thân bị bỏ rơi bao nhiêu lần dồn nén, một tia ác ý bất chợt nhen lên trong lòng tôi.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến, bước tới, khoác tay còn lại của Phó Tự:
“Không, anh ấy là bạn trai tôi.”
Người đàn ông tròn mắt: “Sao có thể… tôi vừa thấy anh ấy ôm cô kia cơ mà.”
Tôi bật màn hình điện thoại, đưa ảnh chụp lén Phó Tự lúc ngủ ra trước mặt anh ta, dịu giọng:
“Hơn nữa, hôm nay còn là kỷ niệm một năm yêu nhau của bọn tôi.”
Người đàn ông nhìn Mạnh Tâm bằng ánh mắt phức tạp xen chút ghê tởm.
Anh ta chửi một câu bằng tiếng Nhật rồi bỏ đi.
Mặt Mạnh Tâm tái nhợt.
Cô ta cắn môi thật chặt, bất ngờ hất tay Phó Tự ra rồi quay người chạy mất.
Phó Tự không vội đuổi theo, mà lại siết chặt cổ tay tôi đang khoác tay anh ta.
Vừa siết, anh ta vừa nhếch mép cười khẩy:
“Vui rồi chứ, bạn gái?”
Tôi đau đến mức cố giằng tay ra nhưng không được.
“Tôi nói sai chỗ nào à?”
Anh ta hơi nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống tôi với vẻ khinh miệt:
“Một năm rồi, em vẫn khiến người khác chán ghét như thế.”
“Lần trước em say rượu, hỏi anh bao giờ mới thích em được.”
Tay anh ta siết chặt hơn nữa. Cả bàn tay tôi run lên, trắng bệch vì bị bóp quá mạnh.
“Kiều Nguyện, giờ anh trả lời em.”
“Không bao giờ.”
“Dù em có cố gắng bao nhiêu, anh cũng sẽ không thích loại người như em.”
“Nếu không vì món nợ ân tình với ba em, đến nhìn anh còn chẳng buồn.”
Ánh mắt anh ta dán chặt vào tôi, như thể cuối cùng cũng nhìn thấy điều mình muốn — sự tổn thương và buồn bã hiện rõ nơi đáy mắt tôi.
Phó Tự khẽ nhếch môi, hất tay tôi ra. Rồi quay người đi tìm Mạnh Tâm.
Tôi lặng người đứng nguyên tại chỗ. Trên cổ tay còn hằn lại một vết đỏ, đau đến mức tê rần chẳng còn cảm giác.