“Con tiện kia, còn dám xúi giục không cho Vãn Tang ký giấy? Để xem mày chịu nổi mấy nhát xẻng nữa!”

Phó Cảnh Hành lại nện thêm hai nhát nữa về phía tôi, tôi cắn răng chịu đau, cố gắng tránh né.

Nếu không phải vì cố gắng giúp Phó Cảnh Hành ổn định công ty, xoa dịu nạn nhân sau động đất, em chồng tôi đã không bị dụ vào cái bẫy này, thê thảm đến mức này.

Tôi gào lên vào điện thoại: “Phó Cảnh Hành! Cứ tiếp tục thế này, em gái anh sẽ chết thật đấy!”

Phó Cảnh Hành phì phèo điếu thuốc, chậm rãi nhả khói: “Lúc nguy cấp còn dám lừa tôi? Nếu cô thật sự muốn cứu nó thì ký giấy đi.”

“Được! Tôi ký! Tôi thừa nhận đó là lỗi của tôi.”

Không chút do dự, tôi vội leo xuống tầng thấp nhất, nhận lấy bản hợp đồng và cây bút bị ném xuống.

“Tôi ký xong rồi! Mau thả chúng tôi ra!”

Em chồng tôi vì rung lắc mà tỉnh lại, thấy tôi đã ký tên thì không kìm được, bật mắng to:
“Anh không phải người, Phó Cảnh Hành! Em là em ruột của anh mà!”

Phó Cảnh Hành dùng sợi dây mảnh kéo bản hợp đồng lên, sau khi xác nhận xong thì rút từ thắt lưng ra một con dao phi.

“Giờ còn dám mắng tôi? Phải cho các người một bài học mới được.”

Anh ta bắt đầu nhắm vào đầu tôi, nhân lúc tôi lơi lỏng cảnh giác rồi ném mạnh.

Em chồng tôi ở sau lưng nhìn thấy hành động đó, lập tức lao tới dùng tay chắn lại.

“Aaa!”

Một tiếng “phập”, bàn tay của cô ấy bị chém đứt ngay tại chỗ.

“Khônggggg!”

Tôi phát điên, lập tức lấy băng cứu thương trong ba lô ra, cố giữ bình tĩnh để cầm máu cho cô ấy.

“Không sao đâu… không sao đâu mà…”

“Vãn Tang, tiếp tục cầu xin tôi đi. Hồi đó Ỷ Ỷ cầu xin cô, sao cô không cứu em trai cô ấy?”

Giang Ỷ Ỷ ló đầu ra, cười phấn khích:
“Anh Cảnh Hành, mau lên! Diệt cỏ phải diệt tận gốc, giết hết đi cho rồi!”

Lúc này em chồng đã đau đến mức tê liệt, nhìn cánh tay bị chặt đứt mà không thốt nổi tiếng khóc nào.

Nhưng Phó Cảnh Hành vẫn chưa dừng lại, hắn cùng Giang Ỷ Ỷ lại tiếp tục xúc cát đổ xuống hố.

Tôi nhanh chóng buộc chặt em chồng trên lưng mình, lần này tôi nhất định phải leo lên được đỉnh.

Tôi từng bước từng bước trèo lên, cố gắng duy trì tốc độ ngang với họ đang lấp hố.

Phó Cảnh Hành bỗng ngừng lại.
“Lâm Vãn Tang, tôi không muốn chơi trò này với cô nữa.”

Hắn đột nhiên rút ra một nắm dao phi từ trong túi, bắt đầu nhắm vào phía chúng tôi.

Giang Ỷ Ỷ lúc này cũng mệt rồi, lập tức bỏ xẻng, chạy đến bóp vai cho hắn.

“Anh Cảnh Hành cố lên! Đâm xuyên hai con tiện nhân kia đi!”

Ở giữa hang có một cái dốc nhỏ, chỉ cần lên được đó là có chỗ ẩn nấp, có thể cố thủ chờ được cứu.

Chỉ còn một bước nữa…

Một cơn đau nhói từ lưng truyền đến, tôi nghiến răng đẩy em chồng lên dốc.

Sau đó, tôi ngã nhào xuống dưới, mặc cho cát chảy nhấn chìm cơ thể.

4

“Chị dâu!”

Em chồng đã được tôi đẩy lên dốc, thấy tôi bị cát chôn lấp liền không do dự mà nhảy xuống theo.

Cô ấy dùng một tay đào tôi ra khỏi cát, bắt tôi đứng thẳng lên để không bị nghẹt thở.

Tôi biết nếu tiếp tục thế này sẽ không xong, tôi đã không còn sức để leo lên nữa.

“Em à… chị không thể sống nổi đâu.”

“Em hãy để chị che chắn cho em, sau này em sống tiếp thì hãy đi tìm đại ca.”

Đại ca là người thực sự nắm quyền trong nhà họ Phó, có anh ấy, tôi nhất định sẽ được rửa sạch oan khuất.

Em chồng ôm chặt lấy tôi bằng một cánh tay còn lại.

“Không! Chị dâu, nếu chết thì cùng chết! Em không muốn nhìn thấy con súc sinh đó thêm một lần nào nữa!”

Dù tôi bị thương, em chồng vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc, lại mất một tay, làm sao có thể chống lại tôi.

Không màng sự phản kháng của cô ấy, tôi dùng dây trói chặt lại.