Đám đông lập tức vỡ òa trong tiếng hoan hô như sấm dậy.

Vợ và mẹ Trần Phong ôm chầm lấy nhau khóc rưng rức.

“Bác sĩ Lưu, anh đúng là đại ân nhân của nhà chúng tôi! Chúng tôi xin lạy anh một lạy!”

Đèn flash lóe liên tục, ghi lại khoảnh khắc cảm động ấy.

Hôm sau, các trang báo lớn đồng loạt đưa tin:

#Phép màu y học! Bác sĩ Lưu Vũ Hoàn Bệnh viện Nhất thành phố mổ suốt 13 giờ, giữ lại chân phải cho bệnh nhân bị thương nặng!#

#Bác sĩ chân chính! Anh dùng sự tận tâm và kỹ thuật tạo nên kỳ tích sinh mệnh!#

Lưu Vũ Hoàn trở thành anh hùng.

Còn tôi, lại trở thành tên hề vừa buồn cười, vừa đáng thương trong câu chuyện về người anh hùng đó.

Sau khi ca mổ thành công, Trần Phong được chuyển vào phòng bệnh VIP.

Lưu Vũ Hoàn trở thành bác sĩ riêng của anh ta, ngày nào cũng ghé thăm, hỏi han chu đáo.

Vợ Trần Phong vẫn đều đặn livestream.

Tài khoản của cô ta tăng lượng theo dõi vùn vụt, thậm chí còn bắt đầu nhận quảng cáo nhỏ lẻ.

Trong video, Trần Phong nằm trên giường bệnh, tuy trông yếu ớt nhưng tinh thần lại khá tốt.

Anh ta đối diện ống kính, hết lời cảm ơn Lưu Vũ Hoàn, cảm ơn bệnh viện.

Sau đó, anh ta cố tình nhắc khéo về “vị bác sĩ từng muốn chặt chân tôi”.

“Lòng người đúng là khó dò. Có người khoác áo blouse trắng, nhưng lòng dạ thì đen như mực.”

Trong phần bình luận, tên tôi liên tục bị réo gọi, chửi rủa ngập tràn.

Có người thậm chí còn đào ra được ảnh và địa chỉ nhà tôi, đe dọa sẽ đến “cho tôi một bài học”.

Để xoa dịu dư luận, bệnh viện lại kéo dài hình phạt tạm ngưng khám của tôi thêm một tháng.

Tôi lại thấy yên tĩnh thế này cũng tốt.

Bước ngoặt xảy ra một tuần sau đó.

Trần Phong… quay lại.

5.
6.
Anh ta bị sốt.

Lưu Vũ Hoàn cho rằng đó là phản ứng bình thường sau phẫu thuật, nên kê kháng sinh thông thường.

Nhưng nhiệt độ không những không hạ, mà còn tăng vọt không kiểm soát.

Trần Phong bắt đầu nói mê sảng, cả người rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Phòng bệnh lập tức rối tung lên.

Lưu Vũ Hoàn bắt đầu hoảng loạn.

Anh ta tăng liều kháng sinh, chuyển sang loại thuốc nhập ngoại mạnh nhất.

Vô dụng.

Chân phải của Trần Phong – cái chân được “giữ lại thành công” – bắt đầu sưng đỏ diện rộng, thậm chí dưới da đã xuất hiện các vệt hoại tử đen sẫm.

Vết mổ rỉ mủ, kèm theo mùi hôi thối nồng nặc.

Nhiễm trùng.

Đúng như những gì tôi đã dự đoán.

Sắc mặt Lưu Vũ Hoàn ngày càng tệ.

Anh ta gần như dọn luôn vào phòng bệnh, tự tay thay thuốc, rửa vết thương cho Trần Phong mỗi ngày.

Nhưng tình trạng bệnh vẫn tiếp tục chuyển biến xấu.

Vợ Trần Phong cũng đã dừng livestream.

Ba ngày sau, Trần Phong được chuyển gấp vào ICU.

Anh ta xuất hiện triệu chứng suy thận cấp – dấu hiệu khởi phát của nhiễm trùng máu.

Lưu Vũ Hoàn hoàn toàn sụp đổ.

Anh ta nhốt mình trong văn phòng, hết điếu này đến điếu khác.

Trưởng khoa Giang tìm đến anh ta, nói chuyện rất lâu.

Tôi không biết họ nói gì.

Tôi chỉ biết, chiều hôm đó, Trưởng khoa Giang đến văn phòng tôi.

Ông ấy không còn giữ vẻ nghiêm khắc như mọi khi, ngược lại còn mang cho tôi một ly cà phê.

“Tiểu Thẩm, còn giận tôi không?”

“Không có.”

“Chuyện của bệnh nhân Trần Phong… chắc cô cũng nghe rồi?” Ông ta xoa tay, hơi lúng túng.

Tôi gật đầu.

“Lưu Vũ Hoàn… sắp không gánh nổi nữa.” Trưởng khoa Giang thở dài, “Ban giám đốc họp rồi, tổ chuyên gia đề xuất phải phẫu thuật lần hai ngay lập tức, cắt bỏ ổ nhiễm. Nếu không, bệnh nhân có thể mất mạng bất cứ lúc nào.”

Tôi không nói gì, chờ ông ta nói tiếp.

“Nhưng mà… với tình trạng hiện tại, Lưu Vũ Hoàn không thể nào lên bàn mổ được. Gia đình bệnh nhân giờ cũng không còn chút tin tưởng nào vào anh ta, còn đang đòi anh ta chịu trách nhiệm.”

“Rồi sao?”

Trưởng khoa Giang nhìn tôi, ánh mắt đầy cầu khẩn.

“Tiểu Thẩm, tôi biết trước đây đã để cô chịu nhiều ấm ức. Nhưng bây giờ là chuyện liên quan đến mạng người. Toàn bộ khoa, không, là cả bệnh viện – người có thể thực hiện ca mổ này, chỉ có mình cô.”

“Tôi cầu xin cô, hãy giúp bệnh viện một lần nữa, cứu lấy bệnh nhân đó.”