Đồng nghiệp nhao nhao:
【Chủ quán đến rồi, xem cô còn cãi nổi không!】
Dương Đào Đào liền chỉ tay vào tôi: “Ông chủ, chính là Lưu Khả Tâm, tìm cô ta mà thu tiền!”
Chủ quán lật sổ ghi chép, lắc đầu: “Cô nói đùa à? Người ký tên là Dương Đào Đào, sao tôi lại tìm người khác trả?”
Nói rồi, ông lấy từ túi ra một tấm thẻ nhân viên.
Dương Đào Đào nhìn thấy chính thẻ công tác của mình, lập tức chết lặng tại chỗ…
5
Đồng nghiệp đều tỏ ra kinh ngạc.
Bọn họ xem đi xem lại, xác nhận rõ ràng cái tên trên hóa đơn đúng là Dương Đào Đào, thậm chí còn có cả mã số nhân viên.
Đơn vị chúng tôi thuộc cơ quan nhà nước, nếu có lãnh đạo tới ăn, những nhà hàng vốn dĩ không bao giờ cho nợ cũng sẽ nể mặt mà linh động.
Vì vậy, họ thường ghi lại tên và mã số nhân viên để tiện cho việc thu tiền sau này.
Đồng nghiệp nhìn thấy thế, cũng thôi không làm khó tôi nữa.
Mà số người dân hiếu kỳ kéo đến xem ngày càng đông, đồng nghiệp thì lại không muốn để lộ chuyện mình ăn bữa tiệc xa hoa ra ngoài.
Thế là từng người một quay sang khuyên Dương Đào Đào:
【Đào Đào, lần này coi như bỏ tiền ra mua bài học đi, sau này đừng tin lời Lưu Khả Tâm nữa.】
【Nghĩ mà xem, nhà cô ta nghèo đến mức cơm trưa công ty còn phải gắp thịt để dành cho em gái, moi ra được mười đồng từ cô ta đã khó, lấy đâu ra mà trả?】
【Đúng vậy, dù sao nhà cô có tiền, chẳng thiếu khoản này. Việc này mà bung ra thì ai cũng chẳng được yên đâu.】
Lời qua tiếng lại, ai cũng nhao nhao.
Mặt Dương Đào Đào sa sầm lại, cô ta trừng mắt với chủ quán, nghiến răng:
“Tôi lúc đặt bàn rõ ràng đã dùng tên Lưu Khả Tâm, chẳng lẽ ông quên rồi?”
Nét cười trên mặt chủ quán lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận:
“Cô còn mặt mũi nói à? Cô tìm một nhân viên sắp nghỉ việc ký hóa đơn, chẳng phải rõ ràng muốn tôi đòi không được tiền sao?
Hôm nay, tiền này nhất định phải trả.
Người đặt bàn là cô, người dẫn nhân viên tới ăn cũng là cô. Khách sạn chúng tôi có đầy đủ camera, các người không chối được!
Nếu không trả, tôi lập tức kiện cả đơn vị của các người.”
Nghe vậy, đồng nghiệp vốn đứng ngoài xem kịch vui cũng cuống quýt, lại quay sang khuyên Dương Đào Đào:
“Đào Đào, mau lấy tiền trả đi! Chuyện này mà lộ ra thì tất cả chúng ta đều bị liên lụy.”
“Cô cũng không muốn vừa mới chuyển chính đã mất việc đấy chứ?”
Mặt Dương Đào Đào đỏ bừng vì tức, lập tức quay ngoắt sang tôi.
Cô ta vừa túm lấy cổ áo tôi thì tôi đã vung tay tát thẳng một cái.
“Cô! Cô dám giở thủ đoạn!”
Tôi lạnh nhạt: “Đó gọi là gieo nhân nào gặt quả nấy.”
Thủ đoạn gì chứ? Chẳng qua chỉ là tôi tự bảo vệ mình.
Ngày đồng nghiệp đi ăn tiệc, tôi đã nhanh chóng đi tắt để tới văn phòng ông chủ trước một bước.
Ông chủ thấy tôi, lập tức xác nhận lại thực đơn một lần nữa.
Nhưng tôi chẳng buồn đáp, trực tiếp đưa ra đơn xin nghỉ việc.
Ông chủ nghe vậy thì mặt sầm lại:
“Cô có biết không, thực đơn cô đặt toàn món thượng hạng, tính cả mấy chục bàn vào cũng phải gần hai trăm ngàn.
Cô đi rồi, tôi biết tìm ai để đòi đây?”
Bị ông ta chất vấn, tôi vô thức run lên.
Nhớ lại cảnh đời trước bị ông ta đâm chết, tôi chẳng thể nào quên nổi.
Đè nén nỗi sợ, tôi đưa cho ông ta thẻ nhân viên của Dương Đào Đào.
Ngày đầu tiên cô ta đi làm, phòng nhân sự đã giao thẻ đó cho tôi giữ, lúc ấy tôi mới biết cô ta là họ hàng của Tổng giám Dương.
Chuyện cô ta được chuyển chính vốn là nội định.
“Ông cứ ghi bữa tiệc này vào tên Dương Đào Đào đi. Cô ta là con gái độc nhất của nhà họ Dương, lại là cháu ruột của Tổng giám Dương, chạy đâu cho thoát.”
Nghe vậy, cuối cùng trên mặt ông chủ cũng hiện lên chút an tâm.
Ông nhanh chóng ghi tên Dương Đào Đào vào sổ nợ.
Vô tình, tôi liếc thấy trong sổ là chi chít những khoản nợ chưa thu được.
Lúc ấy tôi mới hiểu vì sao kiếp trước ông chủ lại ra tay ác như vậy.
Làm kinh doanh nhỏ lẻ, ai mà chịu nổi cảnh cho nợ dài ngày, tích tụ hết năm này qua năm khác.
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/an-chua-phai-tra-gia/chuong-6