Nhìn bọn họ ăn uống vui vẻ, trong lòng tôi lại dâng lên một khoái cảm dữ dội.
Kiếp trước, ông chủ đã chặn tôi ngay trước cổng công ty, nắm chặt tay tôi không cho đi.
Một bàn tiệc xa hoa cộng lại, tổng cộng hơn hai trăm ngàn.
Lương hàng tháng của tôi đều dồn cho bố chữa bệnh, trên tay chỉ còn đủ tiền đi xe buýt.
Thấy tôi không lấy ra nổi, ông chủ cho tôi ba ngày để xoay sở.
Không moi được tiền từ Dương Đào Đào, tôi chỉ có thể tìm đồng nghiệp, cầu xin họ chia nhau tiền ăn bữa đó.
Nhưng ai nấy đều né tránh, phủi trách nhiệm sạch sẽ:
“Ban đầu chính Đào Đào nói sẽ mời chúng tôi, sao giờ lại bắt tôi bỏ tiền?”
“Chuyện ký đơn bằng tên chị cũng là mâu thuẫn giữa chị với Đào Đào, liên quan gì đến chúng tôi?”
Có người lảng sang chuyện khác, có người trực tiếp tránh mặt.
Cuối cùng, tôi chẳng còn cách nào, đành quẹt thẻ tín dụng rút ít tiền mặt ra.
Nhưng dù vậy, cũng không đủ nổi một phần nhỏ của số nợ.
Ông chủ tức giận tát cho tôi hai cái trời giáng:
“Các người là ‘con nhà quan’ nên cố tình bắt nạt dân thường như tôi sao?
Tôi nói cho cô biết, hôm nay mà không đưa tiền thì tôi tuyệt đối không đi đâu hết!”
4
Đồng nghiệp lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
【Công ty chúng ta sao lại tuyển một người như thế này vào, đúng là làm mất mặt cả tập thể!】
【Theo tôi thì báo cảnh sát đi! Giữ loại người này lại chỉ tổ thêm tai họa.】
Rõ ràng tất cả đều biết chính Dương Đào Đào cố tình dùng tên tôi để ký hóa đơn, nhưng chẳng ai chịu đứng ra nói giúp một câu.
Cũng phải thôi, bữa tiệc xa hoa đó đã vào bụng họ rồi.
Người được lợi là họ, chịu thiệt chỉ có tôi.
Trong lòng tôi lạnh buốt.
Ngày trước, khi phòng dự án mới thành lập, kỹ thuật lẫn thủ tục còn rất non nớt.
Mọi người đều là “tay ngang”, thường xuyên làm dự án lộn xộn đến mức nộp không nổi. Cuối cùng, họ chỉ biết khóc lóc cầu xin tôi giúp.
Thời thế khó khăn, ai cũng sợ mất việc.
Tôi đành cắn răng, từng chút một gỡ rối, sắp xếp lại cho họ.
Vậy mà giờ, tất cả đều coi như chưa từng có chuyện đó.
Nghĩ đến kết cục thảm hại ở kiếp trước, tôi càng chắc chắn: tôi không đời nào ngồi chung bàn với đám sói mắt trắng này.
Xong thủ tục nghỉ việc, vừa bước xuống lầu công ty, Dương Đào Đào đã chặn tôi lại.
Ánh mắt thoáng qua chút hoảng hốt.
“Lưu Khả Tâm, sao chị lại nghỉ việc? Chị đang đùa đúng không?
Chẳng lẽ chị quên bố chị còn bệnh, em gái thì đang học cấp ba? Chị nghỉ rồi lấy gì mà sống?”
Nghe thì như quan tâm, nhưng tôi biết thừa, cô ta chỉ sợ tôi bỏ đi, không còn ai gánh khoản tiền tiệc khổng lồ đó cho cô ta nữa.
Cô ta nắm rõ tình hình gia đình tôi, chắc chắn là Tổng giám Dương kể.
Hồi mới vào công ty, Tổng giám Dương quan tâm tôi đủ điều: quà lễ tết nhiều hơn người khác, xin nghỉ cũng dễ dàng hơn.
Khi đó tôi còn tưởng ông ta thật sự cảm thông cho một đứa trẻ nhà nghèo, nên đã thành thật kể hết gia cảnh.
Không ngờ, ông ta chỉ lợi dụng sự khó khăn của tôi để dồn hết việc lên vai, vì biết tôi cần tiền nên không dám dễ dàng bỏ việc.
Tôi cười lạnh: “Tôi sống thế nào, cần báo cáo với cô à?”
Công việc này là tôi tự thi đỗ, với tôi nó từng là bát cơm sắt.
Dù biết đồng nghiệp không ưa, lãnh đạo lợi dụng, tôi vẫn cắn răng chịu đựng.
Gia cảnh không cho phép tôi có đường lùi.
Nhưng sau khi sống lại, tôi mới nhận ra đời người không hề chỉ có một con đường duy nhất.
Tôi dứt khoát nhận lời mời từ một công ty Fortune 500, mức lương gấp năm lần chỗ cũ.
Thấy thái độ bất cần của tôi, Dương Đào Đào liền cuống lên:
“Được thôi, chị muốn đi cũng được, nhưng phải thanh toán bữa tiệc hôm trước đã!
Vốn dĩ tôi định tự trả, là chị cứ khăng khăng muốn bù lỗi, nói bữa đó coi như chị mời, tôi mới đồng ý.
Tôi dùng tên chị để ký hóa đơn, vậy tiền này chị phải trả!”
Cô ta nói không hề biết ngượng.
Tôi bật cười: “Ai ăn chùa thì người đó trả tiền!”
Nói rồi tôi ôm đồ chuẩn bị rời đi.
Không ngờ vừa xoay người đã bị ai đó cố tình đưa chân ngáng, cả người tôi ngã nhào, đầu đập xuống đất.
Trong khoảnh khắc, tôi choáng váng, đến khi tỉnh lại thì xung quanh đã đầy người xem náo nhiệt.
【Ồ! Đây chẳng phải là cái người ăn quỵt đó sao, còn mặt mũi nào nữa không?】
【Người ta làm ăn nhỏ lẻ, đâu có kiếm được bao nhiêu, vậy mà các người nhiều tiền còn không chịu trả!】
Họ giơ điện thoại chĩa thẳng vào mặt tôi, quay chụp không ngừng.
Cơn giận dâng trào, tôi ôm lấy trán đau nhói, nghiến răng từng chữ:
“Ăn chùa là Dương Đào Đào, trả tiền cũng phải là Dương Đào Đào!”
Thấy tôi nói vậy, Dương Đào Đào chột dạ, vội gọi điện bảo chủ quán đến.
Chủ quán tưởng tới để thu tiền, cầm máy POS vui vẻ chạy lại.