Sau khi mẹ đi, tôi cố gắng ngồi dậy, kéo chồng lại gần, ghé tai thì thầm:

“Bây giờ, ngay lập tức, đặt trên Meituan một cái con dấu xanh chuyên đóng thịt, loại an toàn.

Anh nhất định phải nhớ kỹ lời em nói…”

Tôi từng đọc trên mạng rằng loại mực xanh này rất khó tẩy, lại an toàn, kể cả ăn vào cũng không sao, vài tháng sau sẽ tự đào thải khỏi cơ thể.

Trong lúc tôi nói, những cơn đau co thắt bắt đầu dồn dập, khiến mồ hôi rịn đầy trán.

Tôi cắn răng nói nốt:

“Lúc em sinh, anh nhất định phải canh con thật kỹ. Không cần vào thăm em cũng được, em không trách. Tuyệt đối không để ai có ý đồ xấu tráo mất con của chúng ta.”

Thấy tôi căng thẳng như sắp ra trận, chồng cũng toát mồ hôi, vội nói:

“Vợ đừng nghĩ lung tung nữa, tập trung sinh con mới là quan trọng nhất!”

Anh vẫn chưa hiểu hết tầm quan trọng của chuyện này.

Nhưng tôi phải nói sao đây?

Rằng những dòng chữ kia báo trước con tôi sẽ bị tráo?

Rằng người mẹ từng yêu thương tôi, người em dâu luôn miệng “chị ơi” dịu dàng, thực ra đã sớm tính toán giá trị của tôi?

Rằng lúc tôi yếu nhất sau sinh, họ sẽ bắt tay nhau đổi mất con tôi?

Rằng cả cuộc đời tôi, cũng chỉ là nhân vật trong một câu chuyện gia đình bi kịch, nơi bố mẹ của “giả – thật” thiếu gia chính là nam nữ chính của tiểu thuyết?

Những điều này, với một người chồng hơi chậm chạp nhưng lý trí, chỉ tin khoa học như anh, nghe quá hoang đường.

Dòng chữ trên “bình luận” cũng cuống quýt chạy qua:

【Ôi trời, em bé của nữ chính có thể nhìn thấy bình luận của bọn mình sao? Cô ấy đã nhận ra điều gì nên mới cảnh giác thế này.】

【Mong là cô ấy thoát khỏi kiếp nạn này. Dù đây là tiểu thuyết bi kịch gia đình, nhưng tôi vẫn không muốn nữ chính quá thảm. Lúc mới đọc, tôi đã rất thích sự hiền lành của cô ấy.】

【Chỉ mua con dấu và dặn chồng thì ăn thua gì! Tốt nhất trả thêm tiền nâng cấp phòng sinh siêu VVIP, cả quá trình sẽ có camera giám sát, đảm bảo an toàn hơn.】

Tôi nắm chặt cổ áo chồng, giọng nghiêm túc hơn:

“Em không phải lo lắng vô cớ. Em biết có chuyện xảy ra nên mới làm vậy. Anh nhớ, chuyện này năm sao.”

Giữa tôi và chồng có một quy ước:

Chuyện nào một trong hai thấy quan trọng sẽ thêm số sao ở cuối câu nói. Sao càng nhiều thì càng phải chú ý, coi trọng.

Bao nhiêu năm qua, cuộc sống êm đềm, chưa từng có việc gì quá nghiêm trọng. Nhiều nhất chỉ ba sao — như sinh nhật tôi muốn anh tặng một chiếc túi.

Chuyện năm sao thì chưa từng xảy ra.

Anh thoáng sững lại, rồi nhanh chóng bình tĩnh, nhíu mày, lập tức lấy điện thoại mở ứng dụng đặt hàng.

3

Nhìn chồng bắt kịp nhịp với mình, tôi thấy rất yên tâm — người chồng do chính tay tôi “đào tạo” quả thật không tệ.

Ngay sau đó, tôi chuyển thêm 100 triệu cho quản lý khách hàng VIP cá nhân của mình qua điện thoại:

“Lập tức nâng cấp cho tôi lên VVIP, chuyển tôi sang phòng chờ sinh rộng hơn, trang thiết bị tốt hơn.”

Quản lý khách hàng chuyên biệt ở bệnh viện tư là dịch vụ một kèm một.

Chỉ cần sản phụ chưa sinh an toàn, họ thường trực đêm trong văn phòng bệnh viện, chờ liên hệ.

Chỉ cần bệnh viện gọi, họ sẽ lập tức xuất hiện.

Chị Tiểu Văn ở đầu dây bên kia rất chuyên nghiệp, dù lúc này đã hơn 1 giờ sáng nhưng vẫn trả lời ngay:

“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay. Xin hỏi, phòng chờ sinh hiện tại có điểm gì khiến chị thấy không thoải mái không? Hoặc điều dưỡng và bác sĩ có gì chưa làm tốt ạ?”

Để tránh bệnh viện quy trách nhiệm cho bác sĩ hay y tá, tôi giữ thái độ ôn hòa, gõ tin nhắn:

“Không, tôi rất hài lòng với mọi thứ. Chỉ là toàn bộ quá trình không có camera giám sát, nên tôi hơi lo lắng. Tôi sợ lỡ có chuyện gì với em bé.

Chị cũng biết, tôi hơi cầu toàn. Các y tá, bác sĩ hiện tại cứ tiếp tục theo tôi, tôi rất hài lòng với họ.”

Sự chuyên nghiệp của chị Tiểu Văn là điều tôi đã công nhận từ những lần khám thai trước.

Ba phút sau, mọi việc đã được chị ấy sắp xếp xong.

Tôi chỉ việc nằm trên giường, để nhân viên y tế đẩy lên tầng khác.

Khu VVIP rõ ràng có bảo an và thiết bị hiện đại hơn.

Muốn lên đây, ngay cả đi thang máy cũng cần chị Tiểu Văn dẫn theo bảo vệ, quẹt thẻ mới vào được.