Chu Mục Bạch cau mày bước lại gần, trầm giọng:
“Vãn Du? Sao em lại quen Giang tổng?”
Ánh mắt hắn dừng chặt nơi cánh tay Giang Vãn Du đang khoác tay Giang Việt, nắm tay dưới ống tay áo siết chặt, giọng trầm xuống:
“Quan hệ còn thân thiết thế này?”
“Đúng vậy Giang tiểu thư,” Tống Giao Giao nhân cơ hội xen vào: “Chẳng lẽ chị vẫn còn giận anh Mục Bạch chuyện hôm qua, nên cố ý lừa Giang tổng đến đây cùng chị gây rối sao?
Dù Giang tổng là người phân minh, nhưng chị cũng không thể lợi dụng anh ấy như vậy!”
Nói rồi, cô ta tỏ vẻ ngoan hiền, đưa tay về phía Giang Việt:
“Giang tổng, tôi là thư ký Giao Giao của anh Mục Bạch, trước kia từng vì hợp tác mà có gọi điện với ngài, chắc ngài còn nhớ chứ?”
Giang Việt cười lạnh một tiếng, thậm chí không thèm liếc lấy một cái.
“Giờ đến loại không ra gì cũng dám đến kéo quan hệ với tôi sao?”
Bàn tay Tống Giao Giao cứng đờ giữa không trung, sắc mặt Chu Mục Bạch cũng chợt nhăn lại.
Đúng lúc ấy, buổi đấu giá chính thức bắt đầu, cắt đứt bầu không khí xấu hổ.
Giang Việt đưa Giang Vãn Du ngồi ngay hàng ghế đầu, nơi có thể quan sát rõ từng món đấu giá.
Món đầu tiên là một chiếc nhẫn kim cương hồng rực rỡ lãng mạn, giá khởi điểm hai triệu.
Cách mấy hàng ghế, Giang Vãn Du vẫn nghe rõ giọng ngọt lịm của Tống Giao Giao:
“anh Mục Bạch, chiếc nhẫn này đẹp quá!”
Chu Mục Bạch không hề do dự giơ bảng:
“Ba triệu.”
Giang Vãn Du khẽ cười lạnh trong lòng.
Khi mới cưới, Chu Mục Bạch đem toàn bộ vốn liếng dồn vào công ty, ngay cả một chiếc nhẫn tử tế cũng không tặng cô.
Trải qua bao năm vật lộn, hắn rèn được bản tính cẩn trọng từng li từng tí trong mọi quyết định.
Ấy vậy mà giờ lại có thể vì Tống Giao Giao mà hào phóng vung tay tiêu tiền như nước.
Giang Vãn Du tự giễu lắc đầu, đồng thời cũng giơ bảng:
“Năm triệu.”
Tống Giao Giao lập tức nổi giận, quát:
“Giang Vãn Du, cô lấy đâu ra năm triệu, chẳng phải cũng là tiền của anh Mục Bạch sao?”
Giang Vãn Du ngoái lại, nhướng mày cười khẩy:
“Ồ? Nhưng ít nhất tôi vẫn còn là vợ hợp pháp của anh ta, tiêu tiền của chồng mình, hợp pháp hợp lý.”
Chu Mục Bạch giữ chặt Tống Giao Giao, nhạt nhẽo liếc về phía Giang Vãn Du, lại giơ bảng:
“Sáu triệu.”
Giang Vãn Du không hề nhường bước:
“Hai mươi triệu!”
Lời vừa thốt ra, toàn bộ khách mời đều hít vào một hơi lạnh.
Một chiếc nhẫn kim cương hồng phẩm chất không quá xuất sắc, giá lại bị đẩy lên gấp mười lần?
Ngay cả sắc mặt Chu Mục Bạch cũng trở nên khó coi.
Giang Vãn Du hiểu rõ, hắn không phải không có khả năng trả giá cao hơn, nhưng công ty đang trong giai đoạn phát triển, với bản tính cẩn trọng, hắn tuyệt sẽ không mạo hiểm chi ra số tiền lớn như thế.
Nhưng đúng lúc đấu giá viên bắt đầu đếm ngược, Chu Mục Bạch lại bất ngờ đứng bật dậy, cắt ngang:
“Xin lỗi, tôi yêu cầu kiểm chứng tài sản.”
Hắn dõi ánh mắt lạnh thấu xương về phía Giang Vãn Du, dõng dạc nói:
“Vị Giang tiểu thư này là vợ tôi, tôi rõ ràng trong tài khoản của cô ấy tuyệt đối không thể có hơn hai mươi triệu, vì vậy tôi yêu cầu kiểm chứng, để quyết định quyền sở hữu cuối cùng của món đấu giá này.”
Giang Vãn Du nghẹn thở, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Chỉ để tặng Tống Giao Giao một chiếc nhẫn, hắn lại dám công khai đòi kiểm tra tài sản của cô…
Xung quanh, khách khứa bắt đầu xì xào:
“Chuyện gì thế này? Không có tiền mà còn muốn ra vẻ giàu sang sao? Cô ta không sợ lát nữa không trả nổi thì mất mặt à?”
“Cũng thật đáng thương, vị Chu tổng kia là chồng cô ta, vậy mà lại tranh cùng vợ một chiếc nhẫn để tặng cho người đàn bà khác…”
Đúng lúc ấy, quản lý vội vã chạy tới, lễ phép hỏi:
“Giang tiểu thư, có thể tiến hành kiểm tra tài sản không? Nếu cô không phối hợp, hoặc tài sản không đủ hai mươi triệu, thì sẽ không thể giành được chiếc nhẫn kim cương hồng này.”
“Tôi…”
Giang Vãn Du siết chặt nắm tay. Cô hoàn toàn có thể lấy ra hai mươi triệu, nhưng một khi kiểm chứng tài sản, thân phận của cô sẽ bại lộ trước bàn dân thiên hạ…
Bất ngờ, một bàn tay ấm áp đặt lên tay cô lạnh buốt.
“Đừng sợ, anh trai sẽ chống lưng cho em.”
Giang Việt mỉm cười, trao cho cô ánh mắt yên tâm, sau đó giơ bảng, dõng dạc nói trước mặt toàn trường:
“Không cần kiểm chứng.”
“Anh thay cô ấy điểm Thiên Đăng.”
Vài câu ngắn ngủi đã khiến khán phòng lập tức bùng nổ.
“Trời ạ, đây chính là truyền thuyết điểm Thiên Đăng sao? Bất kể giá cao thế nào cũng sẽ cộng thêm để giành lấy! Cả đời này cuối cùng tôi cũng được thấy tận mắt!”
“Cô ta rốt cuộc là ai mà có thể khiến Giang tổng vì mình điểm Thiên Đăng?”
“Quá tuyệt! Thật sự quá đặc sắc…”
Ngay lúc này, trên gương mặt Tống Giao Giao đã tràn đầy ghen ghét, như sắp trào ra ngoài.
Giang Vãn Du… cô ta dựa vào cái gì chứ?
Mà sắc mặt Chu Mục Bạch cũng sầm xuống, trầm giọng chất vấn Giang Việt:
“Trước mặt bao người lại vì vợ tôi mà điểm Thiên Đăng… Giang tổng, như vậy e là không thỏa đáng?”
“Không sao cả.” Giang Việt cố ý mỉa mai: “Tôi chỉ là nhất kiến như cố với Giang tiểu thư, nhân tiện tặng cô ấy vài món quà mà thôi.
Huống hồ, Chu tổng có thể ngay trước mặt thiên hạ mà tranh giành với vợ mình chỉ để làm vui cho một cô thư ký, sao tôi lại không thể vì cô ấy điểm một lần Thiên Đăng?”
Chu Mục Bạch nghẹn lời, mặt đen như đáy nồi.
Trong những vòng đấu giá tiếp theo, Giang Việt bất kể món gì cũng thay Giang Vãn Du điểm Thiên Đăng.
Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Giang Vãn Du — ngưỡng mộ, ghen tị, kinh ngạc, đủ loại cảm xúc trộn lẫn.
Cả buổi đấu giá hoàn toàn biến thành sân khấu của Giang Vãn Du.
“Anh, vậy là đủ rồi.” Giang Vãn Du khẽ nhắc nhở.