Từ nhỏ tôi đã là đứa tính cách sôi nổi, không thể ngồi yên một phút.
Ngặt nỗi, cả nhà tôi đều là người trầm tĩnh, không ai thích ồn ào.
Tôi từng thức trắng một đêm, tự tay làm quà sinh nhật cho anh trai.
Khi anh mở hộp, bị bầy bướm giấy bay ra dọa cho hết hồn, sắc mặt lập tức sa sầm.
Hôm sau, tôi bị đưa đến nhà cô giáo dạy lễ nghi.
Anh trai nhíu mày nói:
“Cô giáo Liễu, em gái tôi với tính cách này sẽ bị các tiểu thư trong giới cười nhạo mất, hết cách rồi, chỉ có thể nhờ cô dạy dỗ giúp.”
“Coi như là đáp lễ, nửa đời sau của con gái cô, nhà họ Lục chúng tôi sẽ lo liệu.”
Ba năm sau, chúng tôi mới gặp lại.
Nhìn tôi giờ đây đoan trang, dịu dàng, anh trai rất hài lòng, định đón tôi về nhà.
Còn tôi thì ngơ ngác nghiêng đầu hỏi:
“Anh là ai vậy?”
…
Anh trai khựng lại một giây, rồi sắc mặt trầm xuống, lại đưa tay về phía tôi:
“Giả ngốc gì chứ? Anh ruột mà cũng không nhận ra à?”
“Ba mẹ tối nay sẽ từ chuyến du lịch vòng quanh thế giới trở về, về nhà với anh, cho họ bất ngờ.”
Anh có chút dữ dằn, khiến tôi theo bản năng lùi lại hai bước.
Lại bị một bàn tay phía sau đẩy mạnh về phía trước:
“Miêu Miêu, mau theo anh con về nhà đi!”
Tôi quay đầu nhìn cô Liễu – người vừa nói câu đó.
Chạm phải ánh mắt cảnh cáo của cô, tôi co rụt cổ lại.
Cô Liễu là giáo viên dạy lễ nghi của tôi.
Bà luôn giữ vẻ đoan trang, hiền thục, lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng.
Nhưng trong mắt lại thấp thoáng sự đe dọa.
“Về nhà nhớ cư xử cho đúng, đừng để bị gửi đến đây lần nữa!”
Tôi căng thẳng siết chặt tay, lại bị ai đó nắm lấy.
Anh trai cúi đầu nhìn tôi:
“Sao mồ hôi ra nhiều vậy? Em thấy nóng à?”
Bắt gặp ánh mắt đầy nguy hiểm của cô Liễu, tôi vội vàng lắc đầu:
“Không, không nóng.”
Anh gật đầu, rồi lịch sự mỉm cười với cô Liễu:
“Cô Liễu, A Chỉ chưa ở nhà tôi đủ lâu nên chưa muốn đi, e là phải vài ngày nữa mới gửi cô lại được.”
Nghe anh trai nhắc đến con gái mình, mắt cô Liễu lập tức sáng lên.
“Không sao không sao, nó muốn ở thì cứ để ở, ở cả đời cũng được!”
“Mấy năm qua các người tìm trường, lại còn lo chuyện du học cho nó, tôi thật sự biết ơn lắm!”
Anh trai khẽ gật đầu:
“Cô dạy Miêu Miêu ngoan ngoãn như vậy, đó là điều đương nhiên.”
Nói xong, anh dẫn tôi lên xe về nhà.
Trên đường đi, tôi ngoan ngoãn ngồi cách anh một khoảng,
hai tay đặt lên đầu gối, lưng thẳng tắp, không dám hé môi.
Ánh mắt anh trai nhìn tôi dịu dàng vô cùng.
“Rất tốt, cuối cùng cũng có dáng vẻ của thiên kim nhà họ Lục rồi.”
“Xem ra thù lao cho cô Liễu nên tăng gấp đôi mới được.”
Chẳng mấy chốc, xe dừng lại trước một khu biệt thự sang trọng.
Anh trai xuống xe trước, rồi chu đáo vòng qua mở cửa xe cho tôi, nhẹ nhàng đưa tay ra đón.
Những lễ nghi này tôi đều đã học, ghi nhớ rất kỹ.
Tôi nhẹ nhàng nâng tay trái lên, đặt vào lòng bàn tay anh.
Chân trái bước ra trước, đứng vững trên mặt đất, không vội vàng mà từ tốn bước xuống xe.
Nụ cười trong mắt anh trai càng lúc càng đậm, tán thưởng đầy yêu chiều:
“Miêu Miêu ngoan lắm.”
Nhưng ngay giây sau, tôi bất ngờ siết chặt tay trong tay anh!
Trước mắt tôi, căn biệt thự ấy hiện lên vừa rực rỡ vừa kỳ lạ, cứ như tôi đã từng thấy qua ở đâu đó.
Tim tôi bất giác siết lại.
Anh trai nhíu mày:
“Sao vậy?”
Tôi nổi hết da gà, nhưng vẫn phải giữ vẻ đoan trang, vội lắc đầu:
“Không… không sao.”
Anh buông tay tôi ra:
“Vậy thì về nhà thôi, anh có chuẩn bị quà cho em.”
Tôi đi sau lưng anh, càng tiến gần biệt thự, đầu tôi càng đau như búa bổ.
Cho đến khi bước vào cửa, anh trai đưa cho tôi một chiếc hộp quà được gói rất đẹp.
“Miêu Miêu, chào mừng em về nhà.”
Vừa nói, anh vừa mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay có hình con bướm.
Sắc mặt tôi lập tức tái nhợt, đầu đau như muốn vỡ tung.
Con bướm trên vòng tay như sống lại, đột nhiên tung cánh bay thẳng về phía tôi.
Tầm mắt tôi chao đảo, chợt vang lên một tiếng quát chói tai:
“Thì ra cả đêm không ngủ chỉ để chuẩn bị trò đùa này? Lục Miêu Miêu, hôm nay là sinh nhật anh đấy, em không thể trưởng thành hơn một chút sao?!”
Từ nhỏ tôi đã không được yêu thích, vì tôi quá nghịch ngợm.
Nhà họ Lục nghiêm khắc trong giáo dục.
Anh trai tôi, Lục Minh Vũ, sinh ra đã là người điềm đạm, quý phái và rất lịch thiệp, luôn được bố mẹ yêu quý.
Còn tôi thì khác.
Tôi vô tư, nghịch ngợm như mắc chứng hiếu động, sống động đến mức chẳng giống con cháu nhà họ Lục chút nào.
Trước năm tôi mười lăm tuổi, bố mẹ đã vài lần âm thầm làm xét nghiệm ADN.
Mỗi lần nhìn thấy kết quả, họ chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
“Miêu Miêu tính tình ồn ào, chẳng giống thiên kim tiểu thư nhà người ta chút nào.”
“Lão Lục à, con bé thật sự là con ruột chúng ta sao? Sao lại xui xẻo thế chứ!”
“Haiz… sau này Miêu Miêu cũng phải cùng Minh Vũ kế thừa sản nghiệp, mà cứ như vậy thì… chẳng ra thể thống gì cả…”
Họ nói những câu này chưa bao giờ tránh mặt tôi, nhưng tôi cũng không để tâm.
Thông thường, tôi chỉ cười láu cá, kéo tay mẹ nũng nịu:
“Gì chứ, hai người định bỏ rơi con à? Quên ai là người hòa giải vụ cãi nhau lần trước của hai người rồi sao?”

