“Đây là thiệp mời dạ tiệc chiêu đãi tối nay của thành phố, tôi phá lệ đưa em theo. Đến lúc đó, tôi sẽ công khai trước mặt tất cả mọi người rằng em là vị hôn thê của tôi. Như vậy, em hài lòng rồi chứ?”
“Được rồi, quyết vậy nhé. Buổi tối em tự đến đúng giờ, tôi còn việc, đi trước đây.”
Nói xong, anh ta không đợi tôi trả lời, quay người lên xe, động cơ rền vang rồi nhanh chóng rời đi.
Có việc?
Chắc lại là cô Tiểu Hạ có chuyện rồi.
Tôi cúi đầu nhìn tấm thiệp mời trong tay, chỉ thấy vô cùng châm biếm.
Không hề do dự, tôi đi thẳng đến thùng rác ven đường.
Buông tay, thả nó vào trong.
Đến liếc mắt thêm một cái, tôi cũng thấy phí công.
4.
Buổi tối, tôi một mình đến dự tiệc chào đón chồng tôi – Bùi Thời Tự.
Đây là tiệc nhà máy tổ chức để chào mừng anh ấy, vì phải đợi tôi nên mới dời lại đến hôm nay.
Vừa đến nơi tổ chức, còn chưa kịp tìm thấy Bùi Thời Tự thì tôi đã đụng phải Giang Tĩnh Xuyên.
Vừa trông thấy tôi, ánh mắt anh ta sáng lên, sau đó lập tức ra vẻ lên mặt dạy dỗ:
“Sao bây giờ em mới đến? Sắp khai tiệc rồi đấy!”
“Kỹ thuật viên Bùi và vợ của anh ấy sẽ là người xuất hiện sau cùng, em đến muộn thế này, là muốn khiến kỹ thuật viên Bùi có ấn tượng xấu với chúng tôi sao?”
Tôi liếc anh ta một cái, lười để ý, định vòng qua đi về phía chỗ ngồi của mình.
Mới bước được hai bước đã bị Giang Tĩnh Xuyên vừa xấu hổ vừa tức giận kéo tay lại:
“Cố Nhiên, tôi đang nói chuyện với em đấy, em không nghe thấy à?”
“Ghế của chúng ta ở đây, em định đi đâu?”
Tôi hất tay anh ta ra, bình tĩnh nói:
“Đó là chỗ của anh, chỗ của tôi ở đằng kia.”
Theo ánh mắt tôi nhìn sang chỗ ghế chủ tọa, sắc mặt Giang Tĩnh Xuyên lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
“Cố Nhiên, em làm loạn cũng phải có giới hạn!”
“Trước mặt người nhà thì thôi đi, ở chỗ này em cũng dám làm loạn à?”
“Hôm nay đúng là tôi không nên mềm lòng cho em đến buổi tiệc này, lại rước họa vào thân!”
Vô lý hết sức.
Tôi cũng không nhịn nữa, chất vấn ngược lại:
“Tôi rước họa cho anh? Tôi là vợ của Bùi Thời Tự, ngồi cạnh anh ấy, sao lại thành rước họa cho anh…”
“Bốp!”
Cố Hạ từ bên cạnh lao đến, tát mạnh vào mặt tôi một cái.
Cô ta còn ra vẻ “hiểu chuyện”, đi đến bên cạnh Giang Tĩnh Xuyên, nói:
“Chị, có phải chị điên rồi không? Bao nhiêu người nhìn thấy, chị cũng dám bịa chuyện mình là vợ của kỹ thuật viên Bùi à?”
“Ở nhà thì thôi em còn nhường chị, nhưng trong dịp như thế này… Chị à, chị đừng vì chút hư vinh mà làm mất mặt cả nhà họ Cố và nhà họ Giang nữa!”
Những lời này tưởng như giải vây, thực chất lại khiến tôi mang tiếng là thô lỗ, háo danh.
Tiếng bàn tán của khách mời vang lên:
“Giờ mà còn dám giả làm người nhà của kỹ thuật viên, không biết nặng nhẹ gì cả…”
“Vì muốn gây chú ý mà nói dối kiểu này, tâm địa thật không ngay thẳng…”
“Vị hôn thê của nhà họ Giang, nhân phẩm đúng là…”
Nghe những lời này, sắc mặt Giang Tĩnh Xuyên càng khó coi hơn.
Cánh tay vừa giơ lên vì lo lắng lúc nãy cũng buông thõng xuống, lên tiếng trách mắng:
“Cố Nhiên, đúng là em không nên nói dối.”
Nhìn dáng vẻ của anh ta, tôi bật cười lạnh, cảm giác như mình lại quay về ba năm trước.
Khi đó, bất kể tôi làm gì, Cố Hạ đều sẽ bóp méo ý của tôi rồi giải thích cho Giang Tĩnh Xuyên.
Ban đầu, anh ta còn tin tôi, mắng Cố Hạ.
Nhưng về sau, anh ta chỉ toàn tin Cố Hạ, rồi quay sang trách mắng tôi.
Giống hệt bây giờ.
Nhưng tôi đã không còn là cô gái từng cố gắng nhẫn nhịn nữa, tôi đối diện với tất cả ánh nhìn, bình tĩnh mở miệng:
“Tôi không nói dối, tôi chính là vợ của Bùi Thời Tự.”
“Cố Nhiên!”
Anh ta quát lớn, đưa tay định kéo tôi đi.
Đúng lúc này, cả hội trường bỗng trở nên yên tĩnh.
Có người kinh ngạc kêu lên:
“Kỹ thuật viên Bùi và lãnh đạo nhà máy đến rồi!”
Động tác của Giang Tĩnh Xuyên cứng đờ lại, thấy nếu giờ kéo tôi đi sẽ quá gây chú ý, đành vội vàng cảnh cáo tôi:
“Kỹ thuật viên Bùi đến rồi, em yên phận một chút!”
“Chỉ cần hôm nay em ngoan ngoãn ngồi yên, không gây chuyện gì, tôi còn có thể suy nghĩ đến việc tha thứ cho em. Nếu không, cả đời này tôi cũng không bao giờ cưới em!”
Cưới anh ta?
Tôi chỉ thấy anh ta bị bệnh nặng, liền không thèm để ý, bước thẳng đến chào hỏi Bùi Thời Tự – người đang được các lãnh đạo nhà máy vây quanh bước vào.
Lâu rồi không gặp Bùi Thời Tự, tôi thật sự rất nhớ anh.
Như có linh cảm, anh nhìn thấy tôi.

