Năm thứ năm sau khi kết hôn, tôi cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực.

Không còn ôm hy vọng rằng Triệu Đình Sơ sẽ yêu tôi nữa, tôi bắt đầu chuẩn bị thủ tục ly hôn.

Chúng tôi sống với nhau năm năm trong một cuộc hôn nhân không tình dục, không tình yêu.

Anh ta giao hết mọi việc vặt vãnh trong cuộc sống cho tôi, nhưng lại trao trọn tình yêu cho Tô Nhan Hi.

Anh ta nói đó là thử thách dành cho tôi, nhưng lại cưng chiều Tô Nhan Hi hết mực, cô ta muốn gì cũng được.

Khi tôi cầm giấy đăng ký kết hôn đến cục dân chính để hỏi về thủ tục ly hôn,

nhân viên nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, xen lẫn cả sự thương hại.

“Cô Thẩm, giấy đăng ký kết hôn của cô là giả.

Trong hệ thống, cô vẫn đang là người độc thân.

Người đàn ông ghi trên giấy kết hôn của cô hiện đang có vợ hợp pháp, nhưng vợ anh ta tên là Tô Nhan Hi, không phải cô.”

1

Tôi như bị sét đánh giữa trời quang, chết lặng tại chỗ.

Cả người đờ đẫn, đứng ngây ra trước quầy tư vấn ở phòng đăng ký ly hôn, toàn thân run lên.

Câu nói của nhân viên cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một chiếc loa hỏng.

Tôi cắn chặt môi dưới, không cam lòng, gắng gượng hỏi lại:

“Có khi nào nhầm lẫn không? Giấy kết hôn của tôi sao có thể là giả được? Còn chồng tôi sao lại kết hôn với Tô…”

Tôi còn chưa nói hết câu, nhưng những lời phía sau đã khiến tôi nghẹn họng.

Dù không muốn tin, nhưng chỉ cần nghe thấy cái tên Tô Nhan Hi, tôi cũng đủ để bừng tỉnh.

Nhân viên nhìn tôi đầy cảm thông, còn đọc luôn cả số chứng minh nhân dân của Triệu Đình Sơ.

“Cô Thẩm, trong trường hợp như thế này, chúng tôi khuyên cô nên báo công an và khởi kiện với tội danh song hôn.”

Tôi lắc đầu, như người mất hồn bước ra khỏi cục dân chính.

Vừa về đến nhà không bao lâu, Triệu Đình Sơ cũng từ công ty trở về.

Cánh tay anh ta bị thương, bó bột và treo bằng dây đeo, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

Giống như mọi khi, anh ta đứng trước tủ giày, như thể đang đợi tôi ra giúp.

Nhưng lần này, tôi chỉ cúi đầu, im lặng, giả vờ như không nhìn thấy anh ta trở về.

Triệu Đình Sơ khựng lại một chút, không nói lời nào, rồi cúi người tự tháo giày.

Nhưng với cánh tay bị thương, hành động của anh ta trông cực kỳ khó khăn.

Anh ta cúi người một hồi lâu, mặt đỏ bừng vì máu dồn lên, mới miễn cưỡng thay được giày.

Nhưng đến lúc cởi áo khoác thì hoàn toàn bất lực.

Chỉ còn một tay, anh ta không tài nào tự cởi được áo.

Anh ta nhíu mày, rõ ràng đã nhận ra sự khác lạ từ tôi, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc và bất mãn, chủ động chất vấn:

“Thẩm Tri Hứa, hôm nay em bị gì vậy? Ngồi đó cũng không chịu ra giúp tôi một tay?”

“Giờ tôi đang bị thương đấy, hơn nữa còn là vì em mà bị thương!”

Cơ thể tôi khẽ run lên.

Đúng thật, anh ta bị thương là vì tôi.

Ba ngày trước, Triệu Đình Sơ bảo tôi lái xe đến đón anh ta.

Trên đường về, xe bất ngờ nổ lốp, mất lái rồi đâm vào lan can bên đường.

Trong khoảnh khắc sinh tử, ánh mắt của anh ta chỉ hướng về phía Tô Nhan Hi.

Cả người anh ta lao vào ghế sau, lấy thân mình che chắn cho cô ta.

Kết quả là cánh tay phải của anh ta bị gãy, trán bị trầy xước, còn Tô Nhan Hi thì không hề hấn gì, chỉ là hoảng sợ.

Mặc dù tôi có túi khí bảo vệ, trán vẫn bị đập đến rách một mảng.

Sau vụ tai nạn, Triệu Đình Sơ không nói một lời an ủi, ngược lại còn mắng tôi một trận te tua.

Anh ta nói tôi dọa sợ Tô Nhan Hi, lấy mạng tôi bù vào cũng không đủ.

Còn bảo tôi đến làm tài xế cũng làm không xong, thì còn làm được việc gì nữa?

Dù tôi đã giải thích là xe bất ngờ nổ lốp, mất lái, nhưng anh ta hoàn toàn không thèm nghe, thậm chí còn mắng tôi với vẻ mặt đầy mỉa mai.

“Tại sao tôi lái xe thì không sao, đến lượt em thì chuyện gì cũng xảy ra?”

“Thẩm Tri Hứa, em nên nghiêm túc soi lại bản thân, đừng lần nào cũng đổ lỗi cho người khác!”

Tôi bật cười trong lòng, nụ cười thê lương.

Sau đó lại nghe Triệu Đình Sơ thở dài, giọng đầy bất lực.

“Cũng chỉ vì tôi lỡ vướng phải em thôi, chứ loại người như em, có cho không cũng chẳng ai cần!”

Vậy nên đây chính là lý do anh lừa tôi, làm giả giấy đăng ký kết hôn với tôi sao?