Phụ huynh đến muộn ba tiếng để đón con, tôi đã mua cho bé một phần gà rán.

Lúc mẹ bé chuyển khoản, tôi đã nhận tiền.

Nhưng rồi chị ấy bất ngờ nổi giận:

“Thực ra cô cũng chẳng biết điều lắm đâu.”

Thấy tôi ngạc nhiên, chị ta tiếp tục:

“Thứ nhất, trông trẻ là nghĩa vụ của cô với tư cách là giáo viên chủ nhiệm.”

“Thứ hai, không có chứng từ thanh toán.”

“Thứ ba, ai mà biết được cô ăn mấy miếng trong phần gà đó?”

Tôi dứt khoát chuyển lại 32 tệ.

Từ đó về sau, bất cứ khi nào phụ huynh trong lớp có việc bận đến muộn, nhờ tôi trông con giúp,tôi đều chỉ vào mẹ của Viên Thông Thông và nói:

“Chính vì cô ấy mà tôi không dám giúp nữa!”

1

Mẹ của Viên Thông Thông, tên là Chương Huệ, là một người phụ nữ bận rộn.
Chị ấy luôn có đủ loại lý do, không thể đến đúng giờ đón con.

Tuần đầu tiên khai giảng, chị bảo công ty có tiệc chào mừng, đến muộn nửa tiếng.
Tuần thứ hai, chị nói có tiệc liên hoan phòng ban, đến muộn một tiếng.
Tuần thứ ba, chị nói phải gặp một khách hàng quan trọng, lại đến muộn nửa tiếng.

Tôi không phải chưa từng nói chuyện với chị ấy.
Học sinh tiểu học tan học lúc 4 giờ rưỡi, đúng là khoảng thời gian khá nhạy cảm đối với nhiều gia đình có cả hai vợ chồng đi làm.
Trường cũng có dịch vụ kéo dài giờ học đến 5 rưỡi, nhưng Chương Huệ thậm chí còn không kịp giờ đó.

Tôi đã thử trò chuyện, gợi ý xem chị có thể phối hợp với người thân trong gia đình để đón bé không.
Chương Huệ khoanh tay, nhìn tôi như thể tôi là cô gái trẻ chưa hiểu sự đời.

“Cô Dư, cô mới ra trường nên có thể chưa hiểu được nỗi khổ của phụ nữ đi làm như chúng tôi.”
Chị ấy mở lời, trong giọng nói có chút cảm giác ưu việt mơ hồ:
“Công ty nào đàng hoàng lại cho nhân viên tan làm lúc 4 giờ? Tôi đang phấn đấu cho sự nghiệp, theo đuổi giá trị bản thân, làm người phụ nữ độc lập của thời đại mới, chứ không phải là người vợ quanh quẩn bên bếp núc và con cái.”

Chị ấy dừng lại, giọng mang chút ý dạy dỗ:
“Cô cũng nên thông cảm cho chúng tôi. Dù bây giờ cô còn trẻ, nhưng sau này cũng sẽ kết hôn sinh con. Đến lúc đó cô sẽ hiểu, việc cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp là khó khăn đến mức nào.”

Tôi bị những lời nói của chị nghẹn đến mức không thốt nên lời, chỉ còn biết kiên nhẫn hỏi:
“Vậy… bố của bé thì sao? Anh ấy không thể thỉnh thoảng đến đón bé à?”

Chương Huệ như nghe được chuyện buồn cười lắm, cười khẩy, ánh mắt đầy mỉa mai:
“Làm gì có chuyện đàn ông đi đón con? Từ xưa đến nay chẳng phải là nam lo việc lớn, nữ lo việc nhà sao? Anh ấy đi làm kiếm tiền nuôi gia đình là đã làm tròn trách nhiệm rồi. Những chuyện lặt vặt này đương nhiên là phụ nữ chúng tôi phải lo.”

Tôi nhìn chị ấy, nhất thời không biết nên nói gì.
Vừa mới khoe mình là người phụ nữ độc lập theo đuổi sự nghiệp, vậy mà một giây sau lại lôi ra cái lý lẽ “nam chủ ngoại, nữ chủ nội” lỗi thời ấy.

Chị ấy đúng là một “người phụ nữ độc lập kiểu Schrödinger” vậy.
(ám chỉ vừa là, vừa không phải – giống như con mèo Schrödinger trong thí nghiệm nổi tiếng.)

Mọi lý lẽ đều bị chị ấy chiếm hết, mọi lập trường đúng đắn đều thuộc về chị.
Cuộc nói chuyện đó kết thúc trong không khí căng thẳng, Chương Huệ chẳng hề thấy mình có gì sai, trái lại còn cho rằng tôi – cô giáo mới ra trường – là người thích xen vào chuyện người khác, không biết điều.

Từ đó trở đi, việc chị ấy đến muộn đón con không những không cải thiện, mà ngày càng tệ hơn.

2

Chiều nay, vừa quá 4 giờ, điện thoại tôi lại rung lên đúng giờ như mọi khi.
Trên màn hình hiện lên ảnh đại diện WeChat của Chương Huệ.

【Cô Dư, hôm nay công ty có dự án quan trọng cần hoàn tất, tôi không thể rời đi được, lại phải làm phiền cô trông Thông Thông giúp một lúc nữa.】

Tôi nhìn dòng tin nhắn đó, thái dương giật giật.
Tôi thật sự không muốn đồng ý thêm một lần nào nữa.

Mỗi lần “làm phiền” đều đồng nghĩa với việc tôi, sau một ngày làm việc cường độ cao, lại phải miễn phí hi sinh một đến hai tiếng thời gian riêng tư buổi tối của mình.
Tôi gõ một tin nhắn từ chối, định nói với chị ấy rằng tối nay tôi cũng có việc riêng.

Nhưng ngón tay tôi lại lơ lửng trước nút gửi, mãi không nhấn xuống được.

Tôi nhớ lại lần trước khi tôi từ chối khéo, chị ấy đã nhắn lại thế nào:
【Cô Dư, ý cô là gì đây? Nhờ cô trông học sinh một lúc cũng không đồng ý sao? Cô là giáo viên chủ nhiệm mà đến chút trách nhiệm cũng không có? Có tin tôi lập tức đi báo Sở Giáo dục rằng cô có vấn đề về đạo đức nhà giáo không?】

Một lời đe dọa trắng trợn.
Chị ta nắm rất rõ điểm yếu của tôi – một giáo viên mới vào nghề – sợ nhất là bị khiếu nại, bị gắn vết nhơ trong hồ sơ công tác.

Tôi nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài, xóa đi dòng chữ từ chối đã gõ sẵn, rồi gõ lại hai chữ:
【Được thôi.】
Gửi.

Đặt điện thoại xuống, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ – nơi lũ trẻ đang chơi đùa cười đùa – chỉ cảm thấy một nỗi buồn khó tả.

Viên Thông Thông – cậu bé luôn yên lặng ngồi ở góc lớp – đã làm gì sai, mà lại phải có một người mẹ như vậy?

3

Tiếng chuông tan học vang lên, lũ trẻ như chim sổ lồng reo hò lao ra khỏi lớp, chạy đến bên bố mẹ.

Viên Thông Thông không động đậy, em lấy bài tập từ trong cặp ra, lặng lẽ ngồi lại viết bài.
Em dường như đã quen với việc phải chờ đợi như thế này.

Nhưng lần này, tôi không ngờ được Chương Huệ lại quá đáng hơn bao giờ hết.

Trước đây, nhiều lắm thì chị ấy đến muộn nửa tiếng hoặc một tiếng.
Còn hôm nay…

5 giờ, nhóm phụ huynh cuối cùng cũng đã đón hết con.
5 rưỡi, những đứa trẻ tham gia lớp kéo dài cũng lần lượt được đón về.

Cả khuôn viên trường rộng lớn, nhanh chóng chỉ còn lại tôi và Viên Thông Thông.