Tôi vừa gả vào nhà họ Trần được ba tháng, mẹ chồng đã đưa cho tôi một cuốn sổ dày cộp.

“Tiểu Vi, đây là gia quy nhà họ Trần, tổng cộng 101 điều, con phải nghiêm túc thực hiện.”

Lật trang đầu tiên: Áo sơ mi của Tuấn Huy phải được treo theo bảng màu, cà vạt chỉ dùng đúng thương hiệu mẹ chỉ định.

Điều thứ 15: Thực đơn ba bữa mỗi ngày phải báo cáo trước. Không đạt yêu cầu thì nấu lại.

Điều 38: Tuấn Huy sau khi tan làm phải chụp ảnh gửi báo cáo tinh thần trong vòng năm phút.

Điều 67: Điện thoại của Tuấn Huy mỗi tối phải nộp lại để kiểm tra, tin nhắn phải chụp màn hình lưu trữ.

Điều nực cười nhất là điều 101: Mỗi tuần phải viết một bản báo cáo chi tiết về sinh hoạt của Tuấn Huy, không dưới một nghìn chữ.

Cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa: “Mẹ, con là vợ ảnh, chứ không phải quản gia đời sống của ảnh!”

Tôi tưởng phản kháng sẽ giúp mẹ chồng hiểu được giới hạn.

Ai ngờ sáng nay, Chu Tuấn Huy đạp cửa xông vào, ném mạnh điện thoại xuống ghế sofa,

“Em hôm qua dám tỏ thái độ với mẹ anh phải không?”

“Bà khóc cả đêm đó! Hay là em vốn dĩ đã thấy mẹ con anh không vừa mắt, nên muốn chia rẽ tụi anh?”

Chương 1

Tôi vừa gả vào nhà họ Trần được ba tháng, mẹ chồng đã đưa cho tôi một cuốn sổ dày cộp.

“Tiểu Vi, đây là gia quy nhà họ Trần, tổng cộng 101 điều, con phải nghiêm túc thực hiện.”

Lật trang đầu tiên: Áo sơ mi của Tuấn Huy phải được treo theo bảng màu, cà vạt chỉ dùng đúng thương hiệu mẹ chỉ định.

Điều thứ 15: Thực đơn ba bữa mỗi ngày phải báo cáo trước. Không đạt yêu cầu thì nấu lại.

Điều 38: Tuấn Huy sau khi tan làm phải chụp ảnh gửi báo cáo tinh thần trong vòng năm phút.

Điều 67: Mỗi tối Tuấn Huy phải nộp điện thoại để kiểm tra, tin nhắn phải chụp màn hình lưu trữ.

Điều nực cười nhất là điều 101: Mỗi tuần phải viết một bản báo cáo chi tiết về sinh hoạt của Tuấn Huy, không dưới một nghìn chữ.

Cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa: “Mẹ, con là vợ ảnh chứ không phải quản gia đời sống của ảnh!”

Tôi tưởng phản kháng sẽ giúp mẹ chồng hiểu được ranh giới.

Không ngờ sáng nay, Chu Tuấn Huy đạp cửa xông vào, ném mạnh điện thoại xuống ghế sofa.

“Em hôm qua dám tỏ thái độ với mẹ anh phải không?”

“Bà khóc cả đêm đó! Hay là em vốn dĩ đã thấy mẹ con anh không vừa mắt, nên muốn chia rẽ tụi anh?”

Chu Tuấn Huy gào lên giữa phòng khách, tôi đứng chết lặng tại chỗ.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, nhìn tôi đầy thất vọng và giận dữ.

“Em hôm qua dám tỏ thái độ với mẹ anh phải không?”

Anh lao tới, bóp chặt cổ tay tôi.

Các đốt ngón tay bị siết đến đau buốt, tôi không nhịn được hít mạnh một hơi.

“Tuấn Huy, anh làm em đau.”

“Đau?” Anh cười lạnh, “Mẹ anh khóc cả đêm, em có biết không?”

Anh kéo tôi đến trước phòng mẹ chồng, bà đang ngồi bên giường, mắt sưng đỏ, vừa thấy chúng tôi vào liền cúi đầu.

Chu Tuấn Huy ép tôi đứng thẳng,

“Em nói gia quy là ràng buộc, nói nhà họ Trần xem em là người ngoài, có phải không?”

“Mẹ anh vì muốn tốt cho tụi mình mới đặt ra gia quy để mọi thứ có trật tự, vậy mà em lại đối xử với bà như vậy!”

Trái tim tôi lạnh toát.

Vì lấy anh, tôi từ chối cơ hội thăng chức ở nơi khác, chấp nhận lấy chồng xa, cắt đứt liên lạc với bạn bè.

Tôi tưởng anh hiểu những gì tôi đã hy sinh, ai ngờ trong mắt anh, tất cả chỉ là bằng chứng cho việc “tôi thấy mẹ con họ chướng mắt”.

Lâm Tiểu Vi, tất cả những điều này, có đáng không?

Lúc này mẹ chồng rút khăn tay lau nước mắt, Chu Tuấn Huy lập tức quay lại nhìn tôi:

“Lâm Tiểu Vi, mẹ anh bị bệnh tim, nếu có chuyện gì xảy ra với bà, anh tuyệt đối không tha cho em.”

“Tiểu Vi.” Mẹ chồng lên tiếng, giọng thều thào,

“Mẹ biết con ấm ức, nhưng đã là nhà thì phải có quy củ, không thể để loạn.”

Lời bà nhẹ nhàng, mà Chu Tuấn Huy đứng ngay sau lưng, trở thành bức tường tôi không thể vượt qua.

“Mẹ, con hiểu ý mẹ, nhưng hôn nhân là chuyện của hai người, không nên để người thứ ba đặt ra quy tắc.”

Tôi cố giữ bình tĩnh.

“Mẹ anh không phải người thứ ba!”

Chu Tuấn Huy thô bạo ngắt lời tôi,

“Mẹ làm tất cả là vì anh, vì tụi mình! Em sao có thể nói bà như vậy?”

Tôi cảm thấy tim mình như bị xé toạc.

“Từ lúc cưới tới giờ em đã luôn thấy mẹ con anh chướng mắt, giờ cuối cùng cũng lộ bản chất rồi phải không!”

Anh cúi người nhặt cuốn sổ dày cộp kia, ném mạnh xuống chân tôi.

“Nhặt lên! Xin lỗi mẹ anh! Hứa với bà là em sẽ làm đúng từng điều một!”

Tôi nhìn cuốn sổ dưới chân, từng điều một trong 101 điều đó đang nhắc nhở tôi rằng, ở căn nhà này, tôi chẳng là gì cả.

Tôi không nhúc nhích.

Ánh mắt thất vọng của Chu Tuấn Huy lập tức hóa thành lạnh lẽo tàn nhẫn.

Anh kéo tay tôi lôi lên lầu, tôi bị kéo suýt ngã.

“Nếu em đã cứng đầu như vậy thì cứ ngồi đó mà suy nghĩ cho kỹ!”

Anh đẩy tôi vào thư phòng, khóa cửa lại từ bên ngoài.

“Khi nào nghĩ thông rồi thì hãy ra!”

Chương 2

Cửa thư phòng mở ra.

Chu Tuấn Huy bưng một bát cháo bước vào, đặt lên bàn.

“Ăn đi.”

Tôi nhìn anh, gương mặt từng là điều tôi yêu nhất, nay lại xa lạ đến đáng sợ.

Anh đứng đó, nhìn tôi từ trên cao, ánh mắt không hề có chút áy náy.

Tôi không nhúc nhích.