1 ĐỜI DUYÊN PHẬN

1 ĐỜI DUYÊN PHẬN

Năm tôi và Thời Diệc đối đầu căng nhất, tôi thường coi anh ấy như ngựa mà cưỡi, luôn cười ha ha rồi hét to: “Giá giá giá…”

Anh bị tôi bắt nạt đến đỏ bừng cả mặt, vậy mà sau đó vẫn cứ xuất hiện trên con đường tôi hay đi qua.

Thế rồi năm lớp 12, tôi buộc phải rời khỏi Bắc Kinh.

Lần gặp lại là mười năm sau.

Bạn thân hẹn tôi đi tụ họp.

Rượu qua ba vòng, một người bạn trêu đùa:

“Thanh Nguyệt à, cậu không biết đâu, sau khi cậu đi, A Diệc cứ như hòn vọng phu vậy đó, thỉnh thoảng lại chạy đến con hẻm nơi cậu từng đánh cậu ta, người ta không biết còn tưởng cậu ấy thầm yêu cậu đấy!”

Tôi bị câu đó chọc cười.

Nhưng Thời Diệc nghe xong lại đứng dậy, ngồi ngay xuống bên cạnh tôi, còn cố tình dùng ngón út ngoắc nhẹ lấy tay tôi.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]