VẾT BẦM TRÊN TỦY XƯƠNG

VẾT BẦM TRÊN TỦY XƯƠNG

Tin tức về bà lão nhặt ve chai vượt ngàn dặm đi tìm con trai gây bão mạng.

Bà cụ quần áo rách rưới, khóc sướt mướt trước mặt phóng viên.

Chồng tôi là tổng giám đốc nổi tiếng tên Hoàng Anh Kiệt, chính là đứa trẻ mồ côi bị bắt cóc năm ba tuổi.

Hai mẹ con nhận nhau ngay tại chỗ, chồng tôi vừa khóc vừa đưa mẹ về nhà.

“Mai Mai, mẹ anh đã quá khổ rồi, nửa đời trước bà ấy đã chịu đủ đắng cay, em nhất định phải thay anh chăm sóc mẹ thật tốt.”

Anh ta nâng mẹ chồng lên tận mây xanh, cung phụng như thái hậu, nói gì nghe nấy.

Yến sào, bào ngư, hải sâm? Cho!

Vòng vàng, dây chuyền, khuyên tai vàng? Cũng cho!

Biệt thự, siêu xe, quản gia nam? Cho nốt!

Cuối cùng, mẹ chồng ấp úng bảo còn muốn xin… tủy xương của con gái tôi, và một đứa cháu trai thứ ba.

Cho nốt!

Khoan đã — tôi lập tức dừng lại:

“Hoàng Anh Kiệt, bảo bà mẹ từ trên trời rơi xuống kia cuốn xéo về chỗ bà ta xuất hiện đi!”

Tôi ôm con gái vào lòng, tức đến run cả người.

Bị tôi quát một tiếng, nước mắt bà ta lập tức tuôn như suối, cúi đầu giả vờ đáng thương:

“Là tôi lỡ lời… tôi chỉ muốn giữ lại chút hương khói cho nhà họ Phùng, biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, nghĩ nếu có tủy của Bé Na thì có khi còn kịp nhìn thấy đứa cháu đích tôn chào đời… tôi thật là nhiều lời quá…”

Hoàng Anh Kiệt nghe vậy lập tức ngồi không yên, cau mày nhìn tôi rồi nhanh chóng quay sang an ủi mẹ mình:

“Mẹ nói gì thế? Ngày tháng tốt đẹp của mẹ còn ở phía sau mà! Mai Mai chỉ là xót con bé Bé Na thôi, chứ em ấy đâu phải người tuyệt tình, làm sao có thể thấy chết mà không cứu được?”

Cái nhà họ Phùng trong miệng bà ta là họ của bố ruột Hoàng Anh Kiệt, anh ta bị bắt cóc năm ba tuổi, đến cả họ tên cũng không biết, cái tên Hoàng Anh Kiệt là do bố tôi đặt cho sau khi anh ta cưới tôi rồi ở rể.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]