Tráo Đổi Số Phận

Tráo Đổi Số Phận

Năm tôi đỗ đại học, cha t/á/t tôi một cái nảy lửa:

“Đồ sao chổi! Con gái học hành cái gì? Con dâu lão Lý ch/e/c rồi, mày đi thay nó lấy sính lễ về cho em trai mày mua nhà cưới vợ đi!”

Tôi bị g/i/am suốt một tháng, cha nói là để “mài bớt cái tính ngỗ ngược”.

Một tuần trước ngày nhập học, mẹ lén mở khóa thả tôi ra.

Bà ôm lấy tôi, nước mắt rơi như mưa: “Nhanh đi, con gái! Chạy đi! Chạy khỏi đây, đừng bao giờ quay lại! Nếu con dám lén về, mẹ đ/á/nh g/ãy chân con!”

Tôi hiểu nỗi khổ trong lòng bà, thế nên suốt sáu năm trời tôi không quay về, cắn răng học hành làm việc, chỉ mong một ngày đủ lông đủ cánh có thể đưa bà đi khỏi nơi ấy.

Mỗi lần nhớ mẹ, tôi lại vô thức tìm kiếm “Lạc An thôn”, hy vọng sẽ thấy bóng dáng mẹ trong video của ai đó, nhưng đều vô vọng.

Cho đến hôm nay, khi tôi ngồi trên chuyến xe khách trở về nhà, lướt thấy một video.

Tiêu đề nổi bật: 【Đánh tráo số phận, con nuôi đánh đập kẻ tráo đổi!】

Trong video, mẹ tôi bị nhốt trong chuồng heo, cả người lấm lem, em trai cầm xẻng hắt phân lên người bà: “Con đ/ĩ! Tất cả là lỗi của bà! Nếu không có bà, tôi đã là con nhà giàu! Là bà tráo đổi cuộc đời tôi!”

Tôi nén cơn giận, lưu lại video, nước mắt lưng tròng bấm gọi một số điện thoại:

“Chuyện trưa nay ông nói… là thật sao? Nếu ông thật sự là ông ngoại của cháu, cháu xin ông… xin ông cứu mẹ cháu với được không?”

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]