Trầm Luân

Trầm Luân

Ngày ta bị dìm xuống ao, toàn bộ dân trong trấn đều kéo đến xem náo nhiệt.

Bọn họ nói, phu nhân của trạng nguyên Phí phủ không giữ tiết hạnh, tư thông với người ngoài, bị bắt quả tang tại trận.

Trượng phu của ta – Phí Văn Huyên, kẻ từng ôn nhu nho nhã, từng thề nguyền bên ta trọn kiếp, chính tay áp ta vào lồng heo lạnh lẽo.

Trong mắt chàng không có một tia thương xót, chỉ có phẫn nộ và chán ghét vì thanh danh bị bôi nhọ.

“Thẩm Thanh Ninh, Phí gia ta không bạc đãi nàng, vậy mà nàng lại làm ra loại chuyện nhơ nhuốc này, bôi nhọ tổ đường! Hôm nay, ta liền thanh trừng môn hộ!”

Ta liều mạng giãy giụa, muốn nói mình bị oan, song miệng đã bị nhét giẻ rách, chỉ phát ra tiếng “ư ư” bi ai.

Nước sông lạnh như băng tràn ngập mũi miệng, khoảnh khắc ý thức dần tiêu tán, ta trông thấy nhi tử Phí Uyên của ta, năm tuổi, bị người đè chặt xuống đất, trong đôi mắt trong veo ấy phản chiếu bóng dáng ta chìm xuống, ngập đầy hận ý cuồn cuộn.

Khi mở mắt lần nữa, ta đã thành hồn ma phiêu đãng trên không Phí phủ.

Ta thấy Phí Văn Huyên đem nhi tử của ta, trói như con chó nhỏ dưới gốc hoè, dùng roi ngựa quất hắn không thương tiếc.

“Nghiệt chủng! Mẹ ngươi không biết liêm sỉ đã chết, ngươi cũng không đáng sống!”

Trên tấm lưng non nớt đầy vết máu, song Uyên nhi của ta chẳng kêu một tiếng.

Hắn chỉ lạnh lùng nhìn phụ thân mình, ánh mắt kia, chẳng giống trẻ nhỏ, mà như một con sói đơn độc ẩn mình trong bóng tối.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]