TÔM HÙM VÀ NHỮNG NGÀY HÈ

TÔM HÙM VÀ NHỮNG NGÀY HÈ

Tôi xách theo mười bốn cân tôm hùm cay, đứng dưới căn hộ của Thẩm Nghiễn, gió chiều thổi đến khiến tôi suýt khóc.

Túi nilon siết chặt làm khớp tay tôi trắng bệch, mùi gia vị cay nồng xộc thẳng vào mũi. Ngày xưa, đây từng là ký ức sống động nhất giữa tôi và anh trong mùa hè.

Hẳn hòi mười bốn cân.

Là từ quán quen thuộc mà chúng tôi hay đến nhất.

Ông chủ hôm nay rao trên nhóm chat rằng có ưu đãi lớn, mua mười cân tặng bốn cân.

Tôi như ma xui quỷ khiến mà đặt hàng, rồi mang cái sức nặng gần trật khớp cổ tay ấy, bắt xe băng qua nửa thành phố, đến nơi mà tôi đã từng thề sẽ không bao giờ quay lại.

Chia tay ba tháng, tôi cứ tưởng mình đã lành lại.

Nhưng khi nhìn thấy mười bốn cân tôm hùm này, tôi mới nhận ra những cơn “cai nghiện” ấy chỉ là bị nhịp sống bận rộn đè nén. Chỉ cần một cái cớ, là mọi cảm xúc vỡ òa.

Tôi hít sâu, bấm gọi dãy số đã thuộc nằm lòng.

“Tút — tút –”

Chuông đổ rất lâu, đến khi tôi tưởng rằng anh sẽ không bắt máy, thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói.

“Alo?” Giọng anh vọng qua tín hiệu điện thoại, mang theo chút cáu kỉnh, kèm âm thanh lạch cạch bàn phím ở phía sau.

“Thẩm Nghiễn, là em.” Giọng tôi hơi run, vội vàng hắng giọng, “Em đang ở dưới nhà anh.”

Âm thanh gõ bàn phím lập tức dừng lại. Một lúc im lặng ngắn ngủi, rồi là một câu hỏi thản nhiên lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

Tôi siết chặt điện thoại, nói ra câu thoại mà mình đã tập đi tập lại nhiều lần.

“Em… em đi ngang qua quán tôm hùm hay ăn chung với anh. Hôm nay họ giảm giá, nên em mua một ít. Mười bốn cân lận, em ăn không hết, nghĩ đưa cho anh một ít.”

Tôi nghe thấy anh bật cười khẽ. Rất nhẹ, nhưng lạnh lẽo như kim nhọn đâm thẳng vào tim tôi.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]