Nửa đời hồng nhan

Nửa đời hồng nhan

Ta là Thái tử phi kết tóc mười năm với hắn, vậy mà sau khi hắn đăng cơ, chỉ sắc phong ta làm Quý phi.

Còn người nắm giữ ấn tín Hoàng hậu, mới là người hắn ôm giữ trong tim, là bạch nguyệt quang của hắn, là tình niên thiếu, là nỗi tương tư nửa đời.

Mà ta, chỉ là một sự tạm bợ trùng hợp.

Thánh chỉ ban xuống khi ta vừa uống thuốc xong.

Thường Thục nói bệ hạ có chỉ, thân thể ta yếu nhược, cứ ngồi nhận chỉ, không cần hành lễ.

Sau khi tuyên chỉ, cả cung thất trở nên yên tĩnh lạ thường.

Ta lảo đảo đứng dậy tiếp chỉ, mỉm cười với Thường Thục: “Đa tạ công công.”

Tiểu tử ấy vành mắt liền đỏ, lập tức quỳ xuống dập đầu với ta, không dám nhận lễ.

Bởi thân thể ta vẫn luôn yếu nhược, lễ sắc phong ta cũng không tham dự.

Cảnh Thịnh ban thưởng rất nhiều, trân quý rực rỡ khắp nơi. Hắn cũng từng vài lần ghé qua, nhưng vì ta dặn rằng e bệnh khí truyền sang, nên hắn chỉ đứng ngoài cửa dặn dò đôi câu rồi rời đi.

Đế hậu hòa thuận, loan phụng hoà ca, vốn chẳng còn dư tâm tư dành cho ta.

Hắn chỉ là vì cảm thấy áy náy mà thôi.

Chuyện lập hậu phong phi, vốn là rối loạn đích thứ tôn ti, song trong triều cũng ít người phản đối.

Dù sao vị Hoàng hậu hắn muốn lập, là đích nữ của đương triều đại tướng quân Lưu Nghĩa Sơn, thân phận cao quý vô song, chẳng thể so với ta – phụ thân chỉ là Hàn lâm học sĩ, mất sớm, trong triều không có căn cơ; mẫu thân mang theo đệ đệ nhỏ sống trong phủ, chẳng có thế lực gì để làm chỗ dựa cho ta.

Ngoài song hoa nở rực rỡ, gợi ta nhớ tới cảnh xuân năm xưa khi mới bước chân vào vương phủ, cây hạnh già nở đầy hoa.

Ta khẽ rũ mắt, nằm nghiêng trên nhuyễn tháp chợp mắt một lúc.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]